Ai đã khóa cửa từ bên ngoài?
Nguyễn Tri Hạ lo lắng.
Cô vô thức muốn lấy điện thoại di động ra, nhưng lúc đó rất vội nên quên lấy túi xách trên bàn trang điểm, điện thoại di động cũng ở trong túi.
Đây thực sự là họa vô đơn chí!
"Có người không?"
Nguyễn Tri Hạ lo lắng đến mức đập cửa một cách tuyệt vọng, nhưng không có ai đi qua cả.
"Bên ngoài có ai không?"
Ngay khi Quan Diêm chạy đến phòng vệ sinh liền nghe thấy có người đang gọi, cậu ta vội vàng chạy đến ngay lập tức.
Giọng nói càng ngày càng rõ ràng, cậu ta cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là Nguyễn Tri Hạ.
Quan Diêm bước đến phòng vệ sinh nữ, nhìn cánh cửa đóng chặt, có một tấm biển cấm "Nhà vệ sinh bị tắc, không được vào".
Cậu ta hét vào bên trong: "Mợ chủ, cô có ở trong đó không?"
Giọng Nguyễn Tri Hạ có chút khàn khàn, lúc này nghe thấy tiếng của Quan Diêm, lập tức hưng phấn đáp lại: "Là Quan Diêm sao? Là tôi, tôi bị nhốt ở bên trong"
Xác nhận Nguyễn Tri Hạ đang ở bên trong, Quan Diêm liếc thấy dòng chữ "toilet nữ", lùi lại một bước lấy đà.
Cậu ta đã tung cánh cửa rồi bất chấp lao vào.
Vừa bước vào đã thấy những mảnh vải vương vãi khắp sàn.
Có lẽ là do người cố ý khóa trái cửa kia làm, Quan Diêm bước tới bỏ cây gậy ra, cửa phòng vệ sinh cũng được mở ra.
"Mợ chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?"
Quan Diêm hỏi.
Nguyễn Tri Hạ không trả lời, thay vào đó hỏi: "Quan Diêm, số diễn bây giờ là bao nhiêu?"
Quan Diêm lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng khi tôi đến tìm mợ chủ thì đã đến số mười bảy, e rằng đã quá muộn rồi."
Khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Xem ra cô đã bị tính kể rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn hai bộ quần áo đề phòng nhưng cô vẫn không ngờ rằng người kia sẽ đánh gục cô và nhốt cô lại.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ luôn không chịu thừa nhận thất bại, chỉ cần trận đấu chưa kết thúc, cô vẫn còn cơ hội.
"Quan Diêm, cảm ơn cậu! Nhưng bây giờ tôi phải quay về thay trang phục ngay lập tức rồi lên sân khấu."
Vấn đề số thứ tự không sao, cô có thể xuất hiện cuối cùng!
Dù đêm chung kết rất quan trọng nhưng cô nghĩ mình sẽ làm được.
Không nói lời nào, Nguyễn Tri Hạ vội vàng trở lại phòng thay đồ.
- Một số bạn học thân thiện thấy Nguyễn Tri Hạ bây giờ mới xuất hiện nên ngạc nhiên hỏi cô: "Tri Hạ, đã qua số thứ tự của cô rồi, sao bây giờ mới tới?"
Nguyễn Tri Hạ cười nhạt: "Có chút chuyện xảy ra."
“Vậy sao?” Bạn học thương hại nhìn cô: "Không sao, dù sao năng lực của cô cũng không tồi, năm sau có thể tham gia lại”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, chỉ mỉm cười và không nói gì.
Bạn học cũng không nói thêm gì nữa, bước ra khỏi hậu trường.
Nguyễn Tri Hạ trang điểm cho bản thân, sau đó lấy bộ váy cô giấu cho cuộc thi trong tủ ra, thay đồ rồi đi lấy giày thì phát hiện gót chân đã bị gãy.
Nguyễn Tri Hạ tức giận nghiến răng, hết cách rồi, chỉ có thể đi chân trần.
Cũng may trang phục do cô thiết kế khá dài, có thể che đi đôi chân của cô, cô lại cao, cho dù không có giày cao gót thì khí chất của cô cũng không mất đi.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, Nguyễn Tri Hạ bước ra khỏi hậu trường và chuẩn bị tiến lên.