Hiện tại mang thai đã hơn hai tháng, hôm nay cô ta vốn định đi phá thai.
Nhưng ai ngờ sao mà khéo lại thấy được Nguyễn Tri Hạ đến khoa phụ sản.
Biết được Nguyễn Tri Hạ tới kiểm tra xem có mang thai không.
Suýt nữa cô ta đã bị tức ngất.
Nhưng cũng may mà Nguyễn Tri Hạ không mang thai.
Không chỉ không mang thai, còn bị chống lạnh tử cung, nếu không chữa được thì sau này khó có thể mang thai.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tử Nhu bỗng nhiên thấy cân bằng trong lòng.
Nếu Nguyễn Tri Hạ không sinh được con, để xem Tư Mộ Hàn còn cần cô hay không!
IDI
Mà cô ta lại có thể dễ dàng mang thai, chờ sau này cô ta tìm được cơ hội tốt, ngủ với Tư Mộ Hàn một lần, sau đó nhất định sẽ trúng thưởng.
Tương lai sẽ trở thành mợ chủ Tư mà người người hâm mộ!
Tuy hiện tại Tư Mộ Hàn chướng mắt cô ta, nhưng cô ta cảm thấy, chỉ cần Tư Mộ Hàn thử qua bản lĩnh của cô ta thì sẽ yêu cô ta thôi.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trong sân, vẫn thơ thẩn ngồi ở đó, ban đầu là chuyện cô và Tư Mộ Hàn là anh em họ, sau lại đến chuyện cô bị chống lạnh tử cung, tương lai chưa chắc có thể mang thai.
Tâm tình của cô, tụt dốc không phanh.
Cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vì sao cô và Tư Mộ Hàn lại là anh em họ?
Cô không muốn tin, nhưng cô cảm thấy, cậu út không cần thiết phải lừa cô.
Cho nên, người cưỡng hiếp mẹ cô, chính là chú hai của Tư Mộ Hàn đúng không?
Nguyễn Tri Hạ bất giác ngồi ở trong sân gần cả đêm.
Sau cùng Tư Mộ Hàn trở về, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô ở trong sân, anh ôm cô vào nhà.
Nhìn ánh mắt đờ đẫn như không có hồn của Nguyễn Tri Hạ, tim Tư Mộ Hàn đau nhức không thôi.
Cô đây là?
Anh nghe nói cô đã đến bệnh viện.
Thế chuyện gì đã xảy ra?
Anh vừa ven sợi tóc hỗn loạn trên trán cô ra sau tai, vừa vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cực kì đau lòng hỏi cô: “Hạ Hạ, em sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ chớp đôi mắt có chút chua xót.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn.
UC
Nhìn gương mặt điển trai bất phàm của anh, đột nhiên, nước mắt không kịp phòng bị mà lăn xuống.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt vạt áo trước ngực Tư Mộ Hàn, có chút không thể chấp nhận hỏi: "Không phải là thật đúng không?”
"Chúng ta không phải anh em họ, đúng không?”
Tư Mộ Hàn nghe xong lời Nguyễn Tri Hạ nói, lúc này đến phiên anh ngẩn người, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại bình tĩnh.
Hai tay anh nắm chặt đầu vai Nguyễn Tri Hạ, cực kì nghiêm túc nói: "Hạ Hạ, em tin anh không?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, trong mắt đầy rẫy khó hiểu.
Anh muốn cô tin anh cái gì?
Tư Mộ Hàn tiếp tục nói: “Anh nói chúng ta không phải anh em họ, em tin anh không?”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nói: "Nhưng mà cậu út nói...”
Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói hết lời, Tư Mộ Hàn đã ngắt lời cô nói: “Hạ Hạ, không được nghe người khác nói lung tung, em cứ trả lời anh đi, em có tin anh không?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Em đương nhiên là tin anh rồi.”
Lúc này Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn cô: “Ngoan, đừng lo lắng, chúng ta không phải anh em họ đâu.”
Nguyễn Tri Hạ à một tiếng, không rõ vì sao Tư Mộ Hàn lại khẳng định bọn họ không phải anh em họ như thế.
Cô cho rằng cậu út sẽ không lừa mình.
Nhưng cô tin Tư Mộ Hàn.
Cho nên, rốt cuộc bọn họ có phải anh em họ không hả.
Nguyễn Tri Hạ có chút hoang mang.
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, không nhịn được nói: "Hạ Hạ, cậu út của em thích em.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng mở to mắt: “Tư Mộ Hàn, anh đang nói cái gì vậy?”
Làm sao cậu út có thể thích cô.