“Cậu chủ...” Cũng không biết có phải má Lâm cố ý hay không, bà ấy ngừng
một lúc lâu khiến trái tim của Nguyễn Tri Hạ thấp thỏm bất an, sau đó mới nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu chủ, cậu chủ đã tự nhốt mình trong phòng ngủ.”
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Làm cô sợ hết hồn, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ.
“Mợ chủ, cô có thể về một lát không? Tôi rất lo lắng cho cậu chủ. Hàng năm cứ mỗi khi đến ngày giỗ của bà chủ là đến tối cậu chủ lại bị mất ngủ, còn có khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân. Tôi...”
Má Lâm còn chưa nói hết câu, Nguyễn Tri Hạ đã cắt ngang: “Tôi sẽ về ngay.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tư Mộ Hàn còn có khuynh hướng tự làm mình bị thương ư?
Nguyễn Tri Hạ bỗng thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Cô nhanh chóng thu dọn bản vẽ rồi quay về Đế Uyển.
Về đến Đế Uyển, má Lâm đã vội vã ra nghênh đón: “Mợ chủ, cuối cùng cô cũng về rồi. Không biết cậu chủ đang làm gì trong phòng ngủ, tôi nghe thấy có tiếng động gì đó.”
“Má Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tư Mộ Hàn lại như vậy?” Nguyễn Tri Hạ vừa đi lên lầu vừa hỏi má Lâm.
“Vì cậu chủ từng tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị người ta đâm hơn chục nhát dao, sau đó qua đời vì mất quá nhiều máu. Cậu chủ nghĩ chính bản thân đã hại chết bà chủ, vì thế từ đó về sau, mỗi lần đến ngày giỗ của bà chủ, cậu chủ sẽ tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Lúc nghiêm trọng, cậu ấy còn tự ngược đãi mình.”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ lúc nhỏ Tư Mộ Hàn lại trải qua một chuyện tàn nhẫn như vậy. Cô không khỏi nhấc chân bước nhanh hơn, sợ người đàn ông này sẽ tự hành hạ mình trong phòng.
Cửa phòng ngủ bị khóa trái, bên trong vang lên những tiếng đập bùm bụp như có người đang dùng đồ vật đập lên tường.
Nguyễn Tri Hạ đập cửa, vừa đập vừa hét lên: “Tư Mộ Hàn, anh mở cửa ra đi!”
Má Lâm nhìn cánh cửa vẫn không suy chuyển gì, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, bà ấy bèn nói: "À phải rồi, trong thư phòng có chìa khóa dự phòng, để tôi đi lấy!”
Má Lâm vội vàng chạy đến thư phòng lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở, Nguyễn Tri Hạ liền chạy như bay vào phòng.
Trong phòng, tất cả những thứ có thể đập được đều bị Tư Mộ Hàn đập hết.
Nhưng tiếng đập vẫn vang lên, cô lập tức chạy vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ, Nguyễn Tri Hạ đã suýt chút nữa hét lên.
Tư Mộ Hàn đang không ngừng quay bánh xe xe lăn, dùng đầu của mình đập vào tường, trên trán anh đã chảy đầy máu.
Cô vội vàng chạy đến kéo xe lăn từ phía sau, dùng hết sức lực ngăn Tư Mộ Hàn lại: “Tư Mộ Hàn, đủ rồi, anh đừng đập nữa.”
sức lực của Tư Mộ Hàn mạnh đến nỗi như thể anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô, vẫn tiếp tục quay xe lăn lao về phía trước, đập đầu vào tường.
Nguyễn Tri Hạ thấy mình không cản được anh, cô đành phải vòng lên trước chặn giữa anh và bức tường.
Cô lập tức bị đầu của Tư Mộ Hàn đập thẳng một cái, cô gần như khuyu xuống vì đau.
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy đầu Tư Mộ Hàn, nhìn vào đôi mắt đen như mực đã nhiễm đầy tơ máu của anh, trong lòng vô cùng đau đớn.
Cô nửa quỳ trên đất, hai tay ôm lấy cổ anh, đặt cằm anh tỳ lên vai mình, nói: “Đủ rồi, anh đừng tự giày vò bản thân nữa. Đó không phải lỗi của anh, không phải lỗi của anh đâu!”
Nghe mà Lâm nói, cô đã biết được Sơ sơ sự thật về cái chết của mẹ Tư Mộ Hàn.
Cô đau lòng ôm lấy anh: “Tư Mộ Hàn, anh đừng tự trách mình nữa, đó không phải lỗi của anh, đó là lỗi của đám người đó. Do bọn họ quá vô nhân tính, quá tàn nhẫn.”
Có lẽ cảm nhận được hơi ấm của cô nên Tư Mộ Hàn đã dần dần bình tĩnh lại.
“Đừng rời xa tôi.”
Tư Mộ Hàn ôm chặt lấy người Nguyễn Tri Hạ, lặp lại một lần nữa: “Đừng rời xa tôi.”
Nguyễn Tri Hạ ôm chặt lấy anh, đồng ý: “Tôi sẽ không rời xa anh, tôi sẽ không làm vậy đâu.”