Khi Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ xuất hiện ở sảnh tiếp tân, nhân viên lễ tân trong sảnh đã nhận ra Nguyễn Tri Hạ. Nhìn thấy sếp của mình ôm Nguyễn Tri Hạ trong tay mà đi vào, mắt cô ra nhìn đến nỗi suýt lồi ra ngoài.
Trong vòng chưa đầy ba tháng ngắn ngủi, làm thế nào mà sếp nhà cô ta lại ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ đó rồi?
Nguyễn Tri Hạ đang trong tâm trạng chán nản, không để ý đến ánh mắt của nhân viên lễ tân.
Cô mất hồn mất vía bị Tư Mộ Hàn ôm vào thang máy, cuối cùng lên đến văn phòng trên tầng cao nhất.
Đầu tiên Tư Mộ Hàn đưa Nguyễn Tri Hạ đến phòng nghỉ, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.
Có thể do lo lắng quá độ, cảm xúc căng thẳng, nên khi vừa đặt người trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, những cảm xúc tiêu cực ập đến nhấ chìm Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức.
Cô hoảng sợ không rõ lý do.
Cô ngồi dậy khỏi giường, cố gắng rót cho mình một cốc nước.
Nhưng cô không yên lòng, lỡ tay làm đổ chén trà.
…
Mặc dù Hoắc Thì Sanh thay mặt quản lý tập đoàn, nhưng công việc kinh doanh của tập đoàn rất lớn, trách nhiệm trước đây của Hoắc Thì Sanh không giống với anh.
Hoắc Thì Sanh bị ép làm tổng giám đốc đại diện, bây giờ khi Tư Mộ Hàn vừa trở về, anh ấy trực tiếp ném hết chức vụ của mình lại cho Tư Mộ Hàn, tự mình đi ra ngoài.
Vì vậy, Tư Mộ Hàn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của Nguyễn Tri Hạ mà xử lý tài liệu khẩn cấp bên ngoài.
Tuy nhiên, khi đang xử lý, anh đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng trong phòng nghỉ. Anh lo lắng dời ghế và đứng dậy khỏi bàn làm việc.
Tư Mộ Hàn sải bước về phía phòng nghỉ, vươn tay đẩy cửa phòng, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay nhặt mảnh vỡ.
Đồng tử của Tư Mộ Hàn tức thì co rút lại, anh sải bước tới, nắm lấy cổ tay Nguyễn Tri Hạ, kéo cô lên khỏi mặt đất.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bị kéo lên, cô nhìn nghiêng về phía Tư Mộ Hàn, nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, cô liền cụp mắt xuống giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
"Xin lỗi, em đã làm vỡ tách trà của anh rồi."
Nguyễn Tri Hạ xoắn ngón tay, nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ đầy áy náy.
Chiếc cốc cô vừa làm vỡ được làm bằng sứ thanh hoa nên thoạt nhìn không rẻ chút nào.
Nguyễn Tri Hạ hơi khó chịu tại sao mình lại bất cẩn như vậy.
Tư Mộ Hàn trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, kéo cô ra khỏi địa điểm nguy hiểm.
"Em có ngốc không vậy?"
Tư Mộ Hàn lật tay cô qua lại, không thấy vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ ngốc nghếch này sao lại có thể dùng tay nhặt những mảnh sành vỡ vậy, không sợ mình bị thương à?
Nguyễn Tri Hạ than thở, nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ rất ấm ức.
"Người ta cũng không phải cố ý, sao anh lại mắng người ta ngốc chứ?"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô có thể đã bị người đàn ông này làm hư rồi, mấy câu khó nghe cũng không nghe được.
"Em không ngốc, vậy mà em lại đi lấy tay nhặt mảnh vỡ hả?"
Tư Mộ Hàn tức giận nhìn cô, không dỗ dành cô như mọi khi.
Anh cảm thấy rằng thực sự có thể anh đã nuông chiều cô quá rồi.
Đến nỗi cô không coi trọng lời nói của anh.
"Anh mới ngốc đấy."
Nguyễn Tri Hạ bị mắng đến choáng váng, cô tức giận đấm vào vai người đàn ông: "Em không phải trẻ con nữa, em sẽ chú ý mà."
Cô lớn như vậy rồi, cũng không đến nỗi nhặt mảnh vỡ mà cũng có thể làm mình bị thương ở tay chứ?
Nếu để cô nói thì là Tư Mộ Hàn chuyện bé xé ra to thôi.
Tuy nhiên…
Cô cũng biết rằng anh đang lo lắng cho bản thân mình, vì vậy cô không thực sự tức giận.
"Vậy cũng không được. Nếu bị thương lại khiến anh đau lòng."
Tư Mộ Hàn đặt mu bàn tay cô lên miệng anh, dịu dàng hôn cô và nhìn cô một cách nghiêm túc.
"Thân thể của em thuộc về anh, anh không cho phép em làm tổn thương chính mình dù chỉ một chút."
Nguyễn Tri Hạ lập tức nhìn Tư Mộ Hàn rơm rớm nước mắt, bị lời nói của anh hâm nóng, không biết phải nói gì.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, rồi lại nhìn chiếc ấm trên bàn, biết có lẽ cô đang khát.
Anh đứng dậy đi lấy một cốc khác, đổ đầy nước ấm cho cô rồi đưa thẳng lên miệng cô.
"Sau này có khát thì gọi anh, anh rót cho em."
Nguyễn Tri Hạ đưa môi đến, nhấp một ngụm, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông của mình.
"Em đâu có mỏng manh như vậy, không phải chỉ là uống nước thôi sao?"
Lỡ như anh không có ở đó thì chẳng phải cô khát chết à?
Người đàn ông này thật là cưng chiều cô quá, sớm muộn gì cũng sẽ chiều cho cô phế đi mất.
"Anh muốn chiều chuộng em, không được à?"
Tư Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt yêu chiều.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông, lắc đầu, không biết phải nói gì.
Sau khi uống một cốc nước, Tư Mộ Hàn đứng dậy và có vẻ muốn rót cho cô một cốc nữa.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nắm lấy cổ tay anh, nhìn anh rồi lắc đầu.
"Đủ rồi."
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn đặt cốc xuống, quay người đi đến bên giường ngồi xuống.
Anh đưa tay ra, ôm chặt lấy cô: "Em còn lo lắng cho em trai em đúng không?"
Sắc mặt cô trông tệ như vậy, chắc chắn cô vẫn đang lo lắng cho em trai mình.
Nguyễn Tri Hạ ừ một tiếng, dựa vào cánh tay anh, giọng nói của cô có vài phần lo lắng: "Tử Hành chưa từng rời khỏi nhà họ Nguyễn, em cũng không biết nó đã xảy ra chuyện gì. Em thực sự rất lo lắng, cũng không biết nó có đói không?"
Tư Mộ Hàn hôn mạnh vào cổ cô, nói bằng một giọng trầm và khàn:
"Anh nhất định sẽ mang em trai em trở về an toàn, vì vậy đừng lo lắng nữa, nhé?"
Nguyễn Tri Hạ gối đầu lên vai anh, vòng tay qua ôm anh, gật đầu: "Vâng."
Có lẽ vì anh mà nỗi bất an trong lòng cô dần tan biến.
Không biết vì lý do gì, cô tin rằng anh sẽ đưa Tử Hành trở về an toàn.
Nguyễn Tri Hạ thực sự không thể ngủ được, vì vậy cô đề xuất ra ngoài làm việc với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cảm thấy đề xuất này rất hay, anh đứng dậy ôm Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng nghỉ.
Nguyễn Tri Hạ bị ép ngồi vào lòng người đàn ông, như một đứa trẻ được ôm vào lòng như vậy. Sau đó anh đặt hai tay lên bàn, một tay lật tài liệu, tay kia cầm bút ký tên.
Nguyễn Tri Hạ vốn tưởng rằng mình ra ngoài để xem người đàn ông làm việc.
Nhưng ai biết được người đàn ông này lại ôm cô suốt quá trình, không cho phép cô bước xuống.
Bắt cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi, nhìn anh phê duyệt tài liệu.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào vòng tay của Tư Mộ Hàn, nhìn anh đang tập trung xử lý tài liệu, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Đáng tiếc là không nhìn thấy thần thái trên gương mặt của người đàn ông, chỉ có thể nhìn thấy đường viền cằm lạnh lùng rắn chắc, từ thị giác lúc này của cô mà nói, không thể nghi ngờ, anh vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Đặc biệt là hầu kết nhô ra khỏi cổ họng của anh rất gợi cảm khiến người ta không nhịn được muốn hôn anh.
Nếu không phải lúc này không có lòng dạ nào, Nguyễn Tri Hạ thực sự muốn trêu chọc Tư Mộ Hàn một hồi.
Lần nào cũng vậy, dù là chuyện phòng the hay hôn nhau, cô luôn là người bị đàn áp.
Đột nhiên, cô muốn trở mình và làm chủ một lần.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ người phụ nữ nhỏ bé của mình, Tư Mộ Hàn đặt bút xuống, nhìn xuống khuôn mặt đang hơi ngẩng lên của cô, ánh mắt anh rất dịu dàng: "Sao vậy?"
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "Không."
Tư Mộ Hàn ôm lấy tay cô, nghe ra sự lấy lệ của cô: "Cảm thấy rất chán à?"
"Không có, anh tiếp tục xử lý hồ sơ đi."
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, không muốn làm phiền công việc của người đàn ông.
Người ta hay nói rằng đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, khi người đàn ông của cô làm việc quả là đẹp trai một cách phi lý.
Khiến cô nhìn thế nào cũng không thấy chán.