Trong lòng Tư Mộ Hàn nhất thời nổi lên nghi ngờ.
Mục Cảnh Y nghe xong lời Mặc Thâm nói, nhất thời líu la líu rít nói theo: "Em cũng thấy có khả năng này lắm!"
Sau đó cô ấy lắc cánh tay Tư Mộ Hàn, cực kì đơn thuần nói: "Anh ơi, liệu anh có anh trai hoặc em trai thất lạc nhiều năm gì đó không?”
Tư Mộ Hàn vẫn không có chút thay đổi cảm xúc nào, chỉ đáp lại một câu: "Tôi là con trai độc nhất, không có anh em."
Mục Cảnh Y hơi thất vọng cụp mắt: “Ồ, thì ra là như vậy."
Cô ấy lại nói thầm một câu: "Cũng phải, anh Thâm cũng là con trai độc nhất
mà."
Lúc Mặc Thâm nghe thấy Tư Mộ Hàn nói anh là con trai độc nhất, không có anh em, miệng anh ta bỗng phát ra một tiếng cười khẽ như khinh miệt, châm chọc gì đấy, mặt mày cong cong đong đầy ý cười, nhưng nụ cười này lại không đạt tới đáy mắt.
Không có anh em sao?
Õ...
Trong mắt Mặc Thâm lại thoáng qua chút ý lạnh khiến người ta sợ hãi.
Nhìn khuôn mặt không hề gợn sóng của Tư Mộ Hàn, Mặc Thâm che giấu cảm xúc, đôi môi khẽ nhếch lên.
Tư Mộ Hàn đến đây thì đã sao, không phải anh vẫn trơ mắt nhìn người phụ nữ anh yêu thương ở ngay gần mà vẫn không nhìn tới sao!
Nghĩ đến lúc này không biết Nguyễn Tri Hạ lại đang giở trò gì, Mặc Thâm đã không còn hứng thú nói chuyện với Tư Mộ Hàn nữa, anh ta nói với Mục Cảnh Y: “Tiểu Y, anh còn có việc, đi trước đây."
Không đợi Mục Cảnh Y đáp lời, Mặc Thâm đã xoay người rời đi.
"Này... anh Thâm. Anh đi đâu đấy! Đợi em với!"
Mục Cảnh Y nhìn Mặc Thâm bước nhanh rời đi, đang muốn đuổi theo, lại bị người ở phía sau lưng cách cổ lên.
"Mục! Cảnh! Y!"
Một giọng nói lạnh lẽo, uy nghiêm mang theo sự tức giận vang lên đằng sau Mục Cảnh Y.
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ cơ hội hoàn mỹ gặp được Tư Mộ Hàn.
Lúc này cô đang kéo nhân viên phục vụ bị cô đánh hôn mê vào toilet, hiện tại đang cởi quần áo trên người cô ấy.
Sau khi cô đổi quần áo xong thì đi ra khỏi toilet.
Cô đã lén hỏi thăm qua.
Cửa sau là cửa dùng để khách sạn chuyên vận chuyển hàng hóa, cơ bản sẽ không mở ra.
Nhưng do hôm nay đúng ngày mua đồ của khách sạn, cho nên lúc này của sau đang được rộng mở.
Cô phải nắm được cơ hội này, nhanh chân chạy trốn.
Nguyễn Tri Hạ mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, đi xuyên qua hành lang vườn hoa phía sau.
Đi tới đi lui.
Đột nhiên, như nhìn thấy điều gì.
Nguyễn Tri Hạ lui trở lại.
Cô đứng sau ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn đứng cạnh đài phun nước nhân tạo cách đó không xa.
Anh mặc toàn thân tây trang đen, trong trẻo lạnh lùng lại tự phụ, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Cặp mắt thăm thẳm như nước hồ sâu, tĩnh mịch, không gợn sóng.
Phương hướng anh nhìn vừa đúng là lúc hiện tại cô đang đứng.
Hốc mắt Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên nóng lên.
Là Tư Mộ Hàn!
Nguyễn Tri Hạ mừng như điên, cô nhếch khóe miệng, trong lòng tràn ngập bóng dáng lạnh lùng cao ngạo kia, lúc này cô chỉ muốn nhanh chân chạy đến ôm anh!
Nguyễn Tri Hạ chạy đi, chạy về phía Tư Mộ Hàn.
"Tư Mộ Hàn..."
Cô kích động gọi tên anh thành tiếng, ngay lúc cô sắp sửa chạy đến trước mặt Tư Mộ Hàn thì một bàn tay thon dài bỗng dưng kéo cô sang bên cạnh.
Mặc Thâm ôm chặt Nguyễn Tri Hạ vào trong ngực, kéo cô đến bên cạnh đài phun nước.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm bỗng nhiên xuất hiện, con người co rút kịch liệt.
Mặc Thâm âm u nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như sương giá mùa đông: Nguyễn Tri Hạ, cô thật sự tưởng mình có thể trốn được sao?"
Trái tim Nguyễn Tri Hạ run rẩy.
Mà cùng một thời gian, Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng gọi nên hơi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt tịch mịch lạnh lẽo như nước đọng, cứ thể nhìn thẳng về phía trước.