Sau khi cúp máy, Tư Mộ Hàn xoay người đi đến bên giường, nghiêng người nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngủ, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt má cô.
Giữa đôi lông mày tuấn tú và lạnh lùng nhuốm một tầng u ám.
“Hạ Hạ, mọi chuyện sẽ trôi qua thôi.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
...
Nguyễn Tử Nhu và bạn trai Hoán Hoán vừa đi ra khỏi nhà hàng sau bữa tối, họ đang suy nghĩ xem lát nữa sẽ đến khách sạn nào để thuê phòng, sau đó sẽ có một trận mây mưa tuyệt vời.
Nào ngờ, trên đường đến bãi đậu xe, một nhóm người mặc đồ đen bất ngờ lao ra, đẩy cô ta và Hoán Hoán ngã xuống đất.
“Mấy người là ai, có biết tôi là ai không hả?”
Hoán Hoán thấy mình bị hai người áo đen bất ngờ đẩy ngã xuống đất, nhưng anh ta vẫn kiêu ngạo hét lên.
Nguyễn Tử Nhu bị đè xuống đất, cả lớp trang điểm được tô vẽ cẩn thận cũng bị cọ xát xuống đất, không chỉ lớp trang điểm bị lem, mà hai má của cô ta cũng bị cọ xát đến mức đau rát.
Miệng cô ta bị một người trong số đó kẹp chặt, buộc cô ta phải há ra.
Sau đó, một chất lỏng không xác định được đổ vào miệng cô ta.
Ngay sau khi chất lỏng đi vào cổ họng, Nguyễn Tử Nhu thấy cổ họng mình nóng rát, như thể nó bị ăn mòn, đau đến nỗi nước mắt trào ra.
Lập tức, những người đó đã buông cô ta và Hoán Hoán ra, rời khỏi hiện trường với tốc độ nhanh chóng.
Hoán Hoán, bạn trai của Nguyễn Tử Nhu từ dưới đất bò dậy, nhìn Nguyễn Tử Nhu ngã xuống đất, toàn thân co giật, đôi môi như bị trúng độc, xanh tím, rất đáng sợ.
“Nhu Nhi, miệng của em…”
Hoán Hoán thấy Nguyễn Tử Nhu như vậy thì rất sợ.
Cổ họng của Nguyễn Tử Nhu bị đau, cô ta không thể nói được.
Cô ta vươn tay khẽ kéo ống quần của Hoán Hoán, dùng hết sức lực, miễn cưỡng phun ra vài chữ không rõ.
“Đưa…em… đi… bệnh viện…”
“Em đang nói gì vậy?”
Hoán Hoán ngồi xổm xuống, nhưng vẫn không hiểu Nguyễn Tử Nhu đang nói gì.
Nguyễn Tử Nhu thấy Hoán Hoán không hiểu, cũng không biết là lo lắng hay là đau mà hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Hoán Hoán hoảng sợ đến mức vội vàng gọi xe cấp cứu và đưa Nguyễn Tử Nhu đến bệnh viện.
...
Trong bệnh viện.
Nguyễn Tử Nhu đang nằm trên giường bệnh, những lời bác sĩ vừa nói với cô ta vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Cô Nguyễn, cô đã bị đổ thuốc vào làm hỏng dây thanh quản, e là sau này không thể nói được nữa.”
Nguyễn Tử Nhu nắm chặt ga trải giường dưới thân mình, đôi mắt sưng đỏ đầy tức giận và đau buồn.
Cô ta không thể nói được nữa.
Nói cách khác, cả đời này, cô ta chỉ có thể là một người câm!
Là ai!
Ai đã hại cô ta đến mức này!
Là ai!
Nguyễn Tử Nhu gầm lên trong lòng.
“Con gái của mẹ, con bị sao vậy?”
Sau khi Đinh Uyển Du biết con gái mình không thể nói được nữa, bà ta ghé vào nằm trước giường của Nguyễn Tử Nhu mà khóc lóc thảm thiết.
Nguyễn Tử Nhu nhìn Đinh Uyển Du chỉ biết khóc lóc lại càng tức giận.
Cô ta điên cuồng hét lên: “Á…”
Vì dây thanh quản của cô ta không thể phát ra âm thanh nên chỉ có thể phát ra âm thanh khô khốc, khàn khàn như tiếng quạ kêu.
Nguyễn Tử Nhu nghe thấy giọng nói khó chịu của chính mình lại run lên vì tức giận.
Đinh Uyển Du nhìn thấy Nguyễn Tử Nhu đang run rẩy vì tức giận, bà ta càng khóc to hơn.
Như thể bức tường thành vững chắc nhất trong lòng bà ta đã sụp đổ, bà ta khóc đến mức sức cùng lực kiệt.
...
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy lần nữa đã khoảng bảy tám giờ tối.
Cô đang nằm nửa người trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, nước da xám xịt.
Cô không khóc nữa, cũng không quậy nữa, như thể linh hồn của cô đã biến mất, cũng không cử động.
Khi Tư Mộ Hàn bước vào, anh tình cờ thấy cô cứ nhìn thẳng về phía trước mà không có tiêu điểm, đôi mắt trống rỗng như một bức tượng gỗ không có cảm xúc.
Nếu không phải vì lồng ngực của cô còn phập phồng, Tư Mộ Hàn sẽ phải lo lắng không biết có phải cô đã làm chuyện ngu ngốc gì hay không.
Tư Mộ Hàn bưng một tô cháo đến.
Đặt khay lên tủ đầu giường, anh tự tay bón cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn thẳng về phía trước, cô như thể không nhìn thấy Tư Mộ Hàn đút cho cô ăn, cũng không há miệng ăn.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ như người mất hồn, bất đắc dĩ đặt bát xuống, đưa tay nắm hai vai Nguyễn Tri Hạ, dỗ dành:
“Hạ Hạ, anh biết em không có tâm trạng ăn uống, nhưng hôm nay em chưa ăn gì. Em ăn một chút thôi được không?”
Con ngươi của Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn thẳng về phía trước, không có tiêu điểm, hoàn toàn không nghe thấy Tư Mộ Hàn nói gì.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy, Tư Mộ Hàn cảm thấy khó chịu và buồn bực.
Anh lại tiếp tục thuyết phục cô: “Hạ Hạ, bệnh dạ dày của em vừa mới hồi phục, ngoan, ăn một chút đi nha.”
Vừa nói anh lại vừa múc cháo đút tới miệng Nguyễn Tri Hạ.
Con ngươi của Nguyễn Tri Hạ khẽ chuyển động, giống như cuối cùng cô cũng tỉnh lại, cô nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt lóe lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất trầm lặng.
“Em không đói.”
Cô giơ tay chặn chiếc thìa mà Tư Mộ Hàn đưa tới, hơi nghiêng đầu qua một bên.
Cô nào có tâm tư để ăn uống nữa chứ?
Nguyễn Tri Hạ chỉ biết rằng trái tim cô như bị người ta khoét đi, vô cùng trống rỗng.
Cô đã mất em trai của mình, cô đã để cho người ta giết cậu một cách tàn nhẫn.
Cô đáng chết!
Cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người chị.
Cô…
Không còn mặt mũi nào để đi gặp người mẹ đã chết nữa.
“Hạ Hạ, em phải ăn một chút đi.”
Tư Mộ Hàn cưỡng bức đưa cháo lên môi cô.
Nguyễn Tri Hạ hất mạnh vào thìa cháo mà Tư Mộ Hàn tới, hét lên: “Em đã nói là em không ăn mà!”
Nguyễn Tri Hạ không biết mình bị làm sao, cô biết anh đang nghĩ cho mình, nhưng không hiểu sao cô lại vô cớ nổi nóng.
Cô đã nói là cô không đói, tại sao anh không nghe?
Hơn nữa, cô thực sự không muốn gặp anh lúc này.
Vừa nhìn thấy anh, cô sẽ nhớ đến những gì anh đã làm với cô đêm qua, cô cực kỳ phản cảm.
Tư Mộ Hàn nhìn cháo bị Nguyễn Tri Hạ hất đổ vào chăn, anh im lặng trong hai giây rồi quay lại, kéo khăn giấy trước giường và lau sạch miếng cháo trên chăn.
Sau đó, anh lại múc một thìa cháo khác và đưa nó tới miệng Nguyễn Tri Hạ, và nói một cách mạnh mẽ: “Hạ Hạ, em khó chịu, em đau buồn, anh không có ý kiến gì, nhưng em phải ăn đã.”
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe những lời mạnh mẽ và độc đoán của Tư Mộ Hàn, cô chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng hơn mà thôi.
Cô lại vươn tay đập mạnh vào tay anh: “Em đã nói là em không ăn, anh không hiểu sao?”
Nguyễn Tri Hạ cũng khó chịu.
Cô lạnh lùng nhìn anh.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Nguyễn Tri Hạ tức giận nhìn anh, không có ý định khuất phục.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn mờ mịt trong chốc lát, rồi anh bưng bát lên, uống một hớp, sau đó...
Niêm phong bằng một nụ hôn!
Anh đã bón cháo cho Nguyễn Tri Hạ bằng miệng.
Nguyễn Tri Hạ mở to mắt, vừa đưa tay đẩy Tư Mộ Hàn ra, vừa tức giận trợn mắt nhìn anh.
Một tay Tư Mộ Hàn kẹp chặt tay cô, vừa đút hết cháo vào miệng cô.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì, miệng đầy cháo, chỉ có thể nuốt xuống.