Tại sao lại tìm cô ấy ư?
Anh ta cũng không biết.
Chỉ là anh ta cảm thấy, người anh em chung sống cùng nhau suốt năm năm, đột nhiên lại biến mất, khiến lòng anh ta cảm thấy tịch mịch.
Hơn nữa, cô ấy rời đi đột ngột, khiến anh ta cảm thấy không thể hiểu được, nên muốn tìm đến người bạn của mình để hỏi cho rõ ràng, tại sao vô duyên vô cớ lại không từ mà biệt.
Nghĩ vật, ánh mắt anh ta lại lộ ra tia trào phúng.
Anh ta cười khẩy một tiếng, nói: “Lúc ấy cô đúng thật là cũng đủ vô tình đấy, nói đi là đi, không để lại cho tôi lấy một lời, tôi dường như biến thành người điên, tìm cô khắp nơi, lo lắng không biết có phải cô đã xảy ra chuyện gì rồi không.”
Khi Dương Tiêu nghe Mộc Quý Bạch nói cô ấy không nói một lời đã rời đi, lập tức mở miệng giải thích vội:
“Không phải đâu mà. Tôi có gửi tin nhắn cho anh rồi.”
Đột nhiên, Mộc Quý Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cô: “Cô đã gửi tin?”
Dương Tiêu gật gật đầu: “Đã gửi tin rồi.”
Cô ấy có gửi cho anh ta một tin nhắn, nói cô ấy có việc phải về nhà một chuyến.
Trước đó cô ấy cũng không nghĩ tới, mình phải rời khỏi anh ta lâu như vậy.
Ban đầu cô ấy chỉ nghĩ bản thân cần bình tĩnh một chút, để xem sau này nên đối mặt với anh ta như thế nào.
Chỉ có điều, kế hoạch thay đổi biến hóa khôn lường, cô ấy mang thai…
Và mẹ cô ấy, khi đó cũng ở đó, đã tìm được cô ấy.
Hai mẹ con xa cách nhau năm năm trời, giờ mới gặp lại mẹ, sao cô ấy có thể rời khỏi mẹ mình được chứ, huống hồ, mẹ cô ấy còn…
Dường như là nhớ tới chuyện đáng buồn nào đó, mặt Dương Tiêu bỗng nhuốm chút ảm đạm và đau thương.
“Tôi không xem được. Ngày đó điện thoại rơi xuống nước.”
Mộc Quý Bạch hơi ngẩn ra một chút, nhớ lại ngày đó vào bốn năm trước.
Hình như ngày hôm đó điện thoại của anh ta đã bị anh ta không cẩn thận dẫm trúng, lúc anh ta cầm lên xem thì lại vô tình làm rơi vào bể cá.
Sau đó, phát hiện không thấy cô ấy đâu nữa, anh ta lập tức đi tìm.
Và điện thoại vẫn nằm ở đó, không đem đi sửa.
Cho nên, cái tin nhắn đó, anh ta chưa từng xem qua.
Thời điểm Dương Tiêu nghe Mộc Quý Bạch nói không xem được tin nhắn, cô ấy cũng ngây ra một lúc.
Sau đó, cô ấy dở khóc dở cười nói:
“Tôi tưởng anh xem được tin nhắn rồi. Nhưng vì giận tôi, nên mới không nghe điện thoại của tôi.”
Nhớ lại chuyện sở dĩ cô ấy và Mộc Quý Bạch hoàn toàn mất liên lạc với nhau, đó là vì sau khi cô ấy trở về với mẹ, cô ấy gọi điện thoại cho Mộc Quý Bạch, nhưng luôn không kết nối được…
Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, dần dần, cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện liên hệ với anh ta nữa.
Cứ như vậy, cô ấy mới cắt đứt hoàn toàn liên hệ với anh ta.
Mộc Quý Bạch cũng cảm thấy phục thật.
Đang êm đẹp, sao không thể gặp thẳng mặt nói tạm biệt, lại phải gửi tin nhắn?
Cái này cũng thôi đi, lại còn làm loạn đến khi Ô Long lớn tới như vậy, gián tiếp hại anh ta vắng mặt trong quá trình con trai sinh ra và trưởng thành.
Nói đến đây, đột nhiên Mộc Quý Bạch lại hỏi cô ấy: “Sau khi cô biết cô mang thai, có quay về tìm tôi hay không?”
“Không có.” Dương Tiêu có chút luống cuống đáp.
“Tại sao lại không quay lại tìm tôi?” Mộc Quý Bạch tức tối hỏi lại.
“Không vì sao cả.” Dương Tiêu nói.
“Cô.”
Tức khắc, Mộc Quý Bạch bị chọc tức đến nỗi không biết phải nói gì mới được.c
Cô ấy là đồ ngốc sao?
Tùy tiện mang thai, mà không biết quay về đòi anh ta chịu trách nhiệm.
Chẳng lẽ cô ấy không hiểu làm mẹ đơn thân sẽ bị người đời coi thường như thế nào hay sao, không lo lắng sau này bản thân không gả được cho ai sao?
Ít nhiều gì Dương Tiêu cũng sống cùng Mộc Quý Bạch suốt năm năm trời, biết rõ tính nết anh ta, anh ta có thể bị cô ấy chọc tức thành ra như vậy, xem ra cô ấy lợi hại.
Người đàn ông này, xem ra vẫn còn ôn hòa.
Mặc dù nói trước đó anh ta là một tên côn đồ, đánh nhau chưa từng thua kẻ nào.
Nhưng vẻ ngoài của anh ta lại khiến người ta nhìn thoáng qua tưởng anh ta dễ bắt nạt.
Cho nên có rất nhiều tên côn đồ đều thích khai đao với anh ta, nhưng anh ta đã dùng chính nắm đấm của mình để chứng minh với người khác, đừng nhìn vẻ ngoài lịch sự hòa nhã đó của anh ta mà tưởng bở, bởi lúc đánh nhau, anh ta hung ác tựa sói.
Cô ấy đã từng nhìn thấy mặt tàn nhẫn của anh ta, nên đương nhiên sẽ sợ hãi anh ta nổi giận.
Vì cái mạng nhỏ của mình, nên Dương Tiêu quyết định giả bộ ngủ.
Mộc Quý Bạch hít sâu một hơi, cố kìm cơn giận, đang định tính sổ với Dương Tiêu.
Nhưng khi quay lại nhìn thấy hai mắt cô ấy đã nhắm nghiền lại, đã ngủ rồi.
Tức khắc, Mộc Quý Bạch cảm thấy cơn tức phừng phừng trong lòng anh ta gặp phải bông mềm, chớp mắt cũng bị hóa mềm theo.
Anh ta bất lực thở dài.
Anh ta duỗi tay kéo chăn cho hai mẹ con, lúc này mới từ từ nằm xuống, ngước mắt nhìn lên trần nhà.
Lắng nghe tiếng thở đều đều của hai mẹ con nằm bên cạnh, trái tim phiêu bạt khắp nơi bỗng nhiên có chút cảm giác thân thuộc.
Anh ta nghiêng đầu nhìn nhìn hai người, đầu tiên là duỗi tay khẽ vuốt ve mặt Bánh Trôi Nhỏ, sau đó, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt có vẻ dịu dàng của Dương Tiêu, ánh mắt tràn ngập sự thâm trầm.
Thực tế, anh ta vẫn chưa nói thật cho cô ấy biết.
Anh ta không chỉ tìm cô ấy một năm.
Mà ba năm sau đó anh ta vẫn luôn tìm cô ấy, chỉ có điều trong ba năm này anh ta càng lúc càng bận nhiều việc, nên chỉ có thể nhờ người tìm cô ấy.
Chẳng trách suốt bốn năm đó anh ta đều không tìm được cô ấy.
Bởi vì họ tên và giới tính mà cô ấy cung cấp cho anh ta, toàn bộ đều là giả.
Rõ ràng trong lòng rất tức giận, thậm chí anh ta còn từng thề rằng, đợi đến khi anh ta tìm được cô ấy rồi, nhất định phải đánh cô ấy một trận.
Nhưng hiện tại…
Dường như không thể thực hiện được rồi.
Đàn ông đánh vợ mình không phải người đàn ông tốt.
Xem ra, anh ta chỉ có thể yên tâm cưng chiều cô ấy rồi.
Tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy, làn da dưới đầu ngón tay mềm mại co giãn.
Anh em trở thành người phụ nữ của mình…
Đây thật sự là một chuyện khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Nhưng mà…
Dường như cũng không tệ lắm.
Mà Dương Tiêu đang giả bộ ngủ chỉ cảm thấy tim mình đập đến độ sắp rớt ra khỏi lồng ngực.
Cô ấy thật sự không ngờ Mộc Quý Bạch sẽ sờ mặt cô ấy, lại còn dịu dàng như vậy…
Thật sự khiến trái tim người ta rung động.
Cô ấy cố gắng hết sức để kìm nén bản thân, ngàn vạn lần đừng hoảng hốt, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra cô ấy đang giả bộ ngủ, cô ấy muốn bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể hoảng!
Mộc Quý Bạch không biết thật ra Dương Tiêu đang giả bộ ngủ, anh ta thu tay về, ánh mắt tập trung vào hai mẹ con một hồi lâu, lúc sau, mới từ từ khép lại.
Mà khoảnh khắc Mộc Quý Bạch thu tay lại, Dương Tiêu mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời, cô ấy lại cảm thấy lòng mình hơi trống rỗng, dường như cũng có chút mất mát, tại sao anh ta lại không sờ lâu thêm một chút.
Sau đó, đại khái là cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Dương Tiêu buộc mình phải chìm vào giấc ngủ.
Cố ép bản thân ngủ, cuối cùng cũng ngủ thật rồi.
……
Mà bên phía Nguyễn Tri Hạ.
Khi đang tắm rửa trong phòng tắm, cô cụp mắt nhìn xuống nắm tóc đen vừa rụng trong tay mình, hai mắt đờ đẫn vì choáng váng.
Chẳng lẽ cô tới thời kỳ mãn kinh rồi?
Bị rụng nhiều tóc như vậy!
Rõ ràng là trước đây tóc cô rất khỏe, cơ bản là không bị rụng tóc.
Nhưng hiện tại thì sau, cô chỉ vừa mới gội đầu thôi, gãi nhẹ một cái đã rụng mấy sợi tóc.
Sau đó là một nắm tóc rụng xuống…
Nguyễn Tri Hạ thực sự bị dọa rồi…
Không phải là cô mắc căn bệnh nan y gì đó chứ?
Đang êm đẹp như vậy, sao lại rụng nhiều tóc thế này?
Nguyễn Tri Hạ vội vã tắt vòi nước, cô đi tới trước gương, nhìn bản thân trong gương một lúc lâu.
Còn đừng nói.
Dạo gần đây cô không soi gương, nên không phát hiện ra, bản thân lại xuống sắc nhiều như vậy.
Sắc mặt tái nhợt đi trông thật dọa người.
Mà điều kỳ quái hơn chính là, trên cổ tay cô đột nhiên xuất hiện nhưng tia máu màu đỏ.
Lại nói đến mấy tia máu đỏ này, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn cổ tay, không ngờ lại nhận ra, mấy tia máu đỏ này của cô hình như đang phai nhạt dần đi!
Nhạt đến độ nếu không cẩn thận nhìn kỹ, sẽ không thể nhìn ra được!
Thật là kỳ quái.
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu cảm thấy hoang mang về sự biến hóa của cơ thể mình.
Cô nghĩ thầm, đợi hôm nào có thời gian rảnh phải tới bệnh viện kiểm tra.
“Hạ Hạ, em ổn không?” Ngoài cửa phòng tắm, đột nhiên truyền đến tiếng gào của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ hoàn hồn, vội đáp lại anh một tiếng: “Được rồi, ra ngay đây.”