Cô là ánh sáng cuối cùng của anh, nếu cả cô cũng không còn...
Vậy thế giới của anh sẽ không còn ánh sáng.
"Sẽ không, chỉ cần anh vẫn cần em thì em sẽ vẫn ở lại."
Trước đó không biết anh là anh trai nhỏ, cô đã yêu anh mất rồi.
Bây giờ cô biết anh là anh trai nhỏ năm xưa, dù có trở thành kẻ thù của cả thế giới, cô cũng sẽ không rời bỏ anh.
Anh trai nhỏ, Hạ Hạ sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Về sau cũng sẽ không.
Mười bốn năm chờ đợi, cuối cùng em cũng đợi được anh.
Dù không biết tại sao anh lại lỡ hẹn không quay lại tìm cô nhưng mọi thứ đều không quan trọng.
Điều quan trọng là bây giờ cô đang ở bên cạnh anh.
Anh là của cô.
Cô ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào vai anh.
Hít hà mùi hương mà chỉ anh mới có, lòng cô thật bình yên.
Ngoài cửa, Tư Mộ Phi nhìn hai người ôm nhau trên giường, lúng túng cuộn tròn nắm đấm, che môi ho khan một tiếng: "Khụ khụ..."
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tư Mộ Phi đứng ngoài cửa, hai mả cô ửng hồng, buông Tư Mộ Hàn ra rồi xấu hổ cúi đầu xuống.
Tư Mộ Hàn nhìn cô gái nhỏ của mình ngượng ngùng, sau đó quay đầu nhìn Tư Mộ Phi ở cửa, sắc mặt lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?"
Khóe miệng Tư Mộ Phi hơi giật giật, trịnh trọng gật đầu: "Ừm, đúng là có chuyện."
"Tới phòng làm việc của ông nội"
Tư Mộ Hàn đứng dậy và nói với Nguyễn Tri Hạ: "Em ở lại phòng và nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: "Vâng."
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Tư Mộ Phi nhìn Nguyễn Tri Hạ và thấy má cổ ửng hồng, cảm thấy rất đáng yêu.
Cô ấy vẫy tay với cô rồi chớp mắt.
Nguyễn Tri Hạ hiểu ánh mắt của Tư Mộ Phi nên cúi đầu xấu hổ hơn.
Tư Mộ Phi nhìn thấy cô như vậy thì càng cảm thấy cô thực sự quá đáng yêu.
Nếu không phải lúc này đang không được vui, cô ấy thật muốn trêu chọc Nguyễn Tri Hạ một lát.
Tư Mộ Phi lắc đầu và đi vào phòng làm việc với Tư Mộ Hàn.
Sau khi Tư Mộ Hàn và Tư Mộ Phi rời đi, Nguyễn Tri Hạ cầm cuốn album ảnh mà Tư Mộ Hàn đặt trên giường, nhìn Tư Mộ Hàn lúc còn bé, trong lòng cô như muốn nở hoa.
Thế mà có ảnh anh mặc váy nữa, thật đáng yêu.
Nhưng đúng là khi còn nhỏ, trông Tư Mộ Hàn rất giống một cô bé.
Dáng vẻ kiêu kỳ trong bộ váy công chúa này thực sự rất ưa nhìn.
Cô nghĩ sau này nhất định phải có một đứa con gái như Tư Mộ Hàn, phải thật xinh đẹp.
Nhắc đến trẻ con, Nguyễn Tri Hạ không khỏi sờ sờ bụng.
Đêm qua, Tư Mộ Hàn hình như không sử dụng biện pháp phòng tránh...
Trước đó cũng...
Có thể sẽ...
Cô rất mong mình có thai, nhưng cũng sợ mang thai, dù sao cô cũng chưa đến hai mươi mốt tuổi, nếu mang thai sớm như vậy, cô không có tự tin để mình có thể làm một người mẹ tốt.
Nguyễn Tri Hạ thở dài và quyết định thuận theo tự nhiên.
Dù sao nếu có thì sinh, không có thì mấy năm sau nữa sinh, cô và Tư Mộ Hàn còn trẻ, cũng không vội.
Nhưng...
Đột nhiên nhớ tới kỳ vọng lúc trước của ông nội, ánh mắt Nguyễn Tri Hạ không khỏi tối sầm lại.
Mong muốn lớn nhất của ông nội là nhìn thấy cô và Tư Mộ Hàn có một đứa con, nếu...
Nghĩ đến ông nội trước kia đã nói nếu Tư Mộ Hàn dám bắt nạt cô, thì cô cứ nói cho ông biết, ông sẽ bảo vệ cô.
Nguyễn Tri Hạ vuốt ve tấm ảnh ông nội đang bế Tư Mộ Hàn trên tay.
Dần dần đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng, cô nghẹn ngào lẩm bẩm: "Ông ơi, sao ông lại đi sớm như vậy? Không phải ông đã hứa sẽ bảo vệ cháu sao?"
Những giọt nước mắt pha lê nhỏ từng chút một trên cuốn album, tạo thành một vũng nước đọng trên đó.
Trong phòng làm việc.
Tư Mộ Phi và Tư Mộ Hàn lần lượt ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ đàn hương, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
"Lão tam, bởi vì ông nội đột ngột rời đi nên di chúc khóa trong két cũng chỉ có ông nội biết mật mã."