Cô ta quả thật rất căm thù Nguyễn Tri Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng là người duy nhất có thể nói chuyện và khuyên ba lúc này.
Cô ta bắt buộc phải cúi đầu với Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta không còn gì hết, cô ta không thể mất luôn mẹ.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi: “Cô bỏ tôi ra trước đã.”
Đinh Uyển Du mắc ung thư là điều cô không ngờ tới, vậy nên bây giờ cô cũng đang hoang mang nhẹ.
“Tôi không buông, chị đồng ý với tôi trước tôi mới buông chị ra.”
Nguyễn Tử Nhu mặt dày nói.
Nguyễn Tri Hạ tức đến nỗi đau hết cả đầu.
Đúng là mẹ nào con nấy, hai mẹ con này giống hệt nhau.
“Cô không buông tôi ra thì tôi dám bảo đảm với cô rằng mẹ cô sẽ không gặp được Nguyễn Thiên Dân đầu!”
Hù dọa cô à?
Nực cười, bây giờ cô còn sợ cô ta sao?
Nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, cô ta buông đôi tay đang ôm Nguyễn Tri Hạ ra, đứng sang một bên, chóp mũi đỏ ửng, chốc chốc lại vừa nhìn Nguyễn Tri Hạ vừa sụt sịt khóc.
“Nguyễn Tri Hạ, bây giờ cô đã có mọi thứ, cô có thể bảo ba cho mẹ tôi tiền chữa bệnh không?”
Cô ta nói một cách yếu ớt, rất không có tự tin.
“Đây là chuyện giữa các người với Nguyễn Thiện Dân, không liên quan tới tôi, muốn tìm thì đi mà tìm ông ta.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy con người Nguyễn Tử Nhu rất nực cười.
Đúng là cô đã nói với Nguyễn Thiện Dân rằng đừng cho họ tiền.
Những Đinh Uyển Du vẫn là vợ của Nguyễn Thiện Dân, về mặt pháp luật, khi vợ mình bệnh tật, đưa tiền ra giúp đỡ là chuyện tất nhiên, nhưng nếu bây giờ Nguyễn Thiện Dân đã vô tình không muốn quan tâm thì cô cũng sẽ không nhúng tay vào.
Không cho bọn họ tiền tiêu vặt cũng là một sự răn đe, không phải muốn ép họ vào đường cùng.
Cô có thể nhẫn tâm nhưng không thể không có lương tâm.
Răn đe xong, để họ không ức hiếp Tử Hành của cô nữa là được.
Cô chưa từng muốn ép họ vào đường cùng.
Trước kia đe doạ Nguyễn Thiện Dân như vậy cũng chỉ là muốn cho Tử Hành một nơi sinh sống yên ổn, nếu Nguyễn Thiện Dân yêu thương họ thật lòng thì sẽ lén cứu tế cho họ, thật ra cô cũng sẽ không để Tư Mộ Hàn đối phó với Nguyễn Thiện Dân thật.
Dù gì có nói thế nào đi nữa, người đàn ông đó cũng nuôi nấng cô hết mười tám năm, cho dù ông ta không thích cô, nhưng ông ta không hề để cô phải đến mức đầu đường xó chợ, điều này đã quá nhân nghĩa.
Cô không thể vong ân bội nghĩa, chủ động báo thù ông ta.
Nguyễn Tử Nhu thầy Nguyễn Tri Hạ không nể tình chút nào thì biểu cảm cũng trở nên có rúm: “Nguyễn Tri Hạ, nếu không phải nhờ tôi thì chị không được như ngày hôm nay đâu!”
“Nếu không phải do tối đào hôn, chị làm gì có cửa gả vào nhà họ Tư.”
“Tất cả những thứ này vốn dĩ là của tôi, chị cướp mất không nói, còn muốn hại cả tôi và mẹ tôi!”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, cô dồn bước về phía Nguyễn Tri Hạ, bóp chặt lấy cằm cô ta: “Cô nói đúng rồi đấy, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ cô ban ơn cho!”
“Gì cơ?”
“Thấy tôi sống tốt hơn cô nên cô ganh tị đấy à?”
Nguyễn Tri Hạ nhổ nước bọt vào mặt cô ta: “Cái gì vốn là của cô cơ? Sao cô vô liêm sỉ thế hả?"
“Cũng không biết là ai ban đầu chê Tư Mộ Hàn vừa xấu vừa tàn phế, sợ bỏ chạy thế kia.”
“Tôi cảnh cáo cô, Tư Mộ Hàn bây giờ là người đàn ông của tôi, cô có ganh tị thế nào thì cũng sẽ không biến thành của cô đâu! Cô cứ tiếp tục ngưỡng mộ, ganh tị thậm chí là thù ghét tôi đi!"
Nguyễn Tri Hạ nhấc tay VỖ vài cái lên gò má Nguyễn Tử Nhu, cười khẩy: “Nguyễn Tử Nhu, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì trong đầu”
“Có phải đang toan tính làm thế nào để dụ dỗ người đàn ông của tôi không, sau đó giẫm tối dưới chân?”
Nguyễn Tử Nhu xanh cả mặt, cô ta thẹn quá hoá giận: “Ai là người đàn ông của chị, vốn dĩ là của tôi!”
“Chị chẳng qua chỉ là một đứa con rơi mà thôi, chị có tư cách gì mà được người đàn ông đó thương yêu cưng chiều!”