Tư Mộ Thành mắt sáng lên khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói Tư Mộ Hàn không làm chuyện đó được, sau đó lại nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói bây giờ cô vẫn còn trong trắng.
Ánh mắt đáng khinh kia càng ngày càng hiện rõ.
Khóe miệng không khỏi chảy nước miếng.
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ quyết định rèn sắt khi còn nóng, cô tiếp tục nói:
"Sở dĩ lần trước tôi đã vào người anh trai tốt thật sự chỉ là vì bất đắc dĩ, bởi vì Tư Mộ Hàn sợ tôi cắm sừng anh ấy, nên lúc nào cũng cho người theo dõi tôi..."
"Thật ra lần trước người ta ngưỡng mộ anh trai tốt, nhưng vì lo sợ Tư Mộ Hàn nên không dám làm gì."
"Bây giờ có thể gặp lại anh trai tốt, tim người ta còn đang đập thình thịch đây
này."
"Anh trai tốt, tôi cầu xin anh, hãy cởi trói cho tôi, tôi hứa sẽ phục vụ anh thoải mái."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nếu cô tiếp tục nói, cô có thể nôn ra mất.
Trong đời cô chưa bao giờ nói những lời ghê tởm như vậy, thế mà bây giờ cô lại nói ra những lời này cùng một lúc.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cô chỉ có thể dựa vào những lời này để cứu mình.
Cô nghĩ chỉ cần những vệ sĩ ẩn mình phát hiện ra cô mất tích, họ nhất định sẽ tìm được cô.
Bây giờ cô phải trì hoãn thời gian.
Dưới những viên đạn bọc đường của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Thành cuối cùng cũng bị mê hoặc, anh ta lấy con dao gọt hoa quả trên bàn cạnh giường và cắt dây trói tay chân cho cô.
Lúc tay chân của Nguyễn Tri Hạ được tự do, cô lập tức xoay người và đẩy Tư Mộ Thành lên giường.
Gợi cảm và mê hoặc ngồi trên bụng của Tư Mộ Thành, bàn tay mềm mại và không xương lướt dọc trên ngực anh ta.
Tư Mộ Thành không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại chủ động như vậy, nhất thời bị sững sờ.
Trong lòng nôn nóng muốn ăn Nguyễn Tri Hạ.
Anh ta nhướn người lên, làm bộ muốn sờ vào Nguyễn Tri Hạ.
"Anh trai tốt, đừng vội... để người ta hầu hạ anh."
Nguyễn Tri Hạ một tay chặn Tư Mộ Thành lại, nháy mắt với anh ta, lập tức khiến trái tim của Tư Mộ Thành ngây ngất, cả người xốn xang.
"Được được."
Tư Mộ Thành bị sắc đẹp mê hoặc đến điên đảo thần hồn, quên mất rằng trên chữ "sắc" có một chữ "đạo".
Nguyễn Tri Hạ dựa vào sát ngực của Tư Mộ Thành cho đến khi cô nắm lấy con dao gọt hoa quả trong tay, giật lấy con dao rồi kề dao gọt hoa quả vào cổ Tư Mộ Thành!
Cảm giác được dao gọt hoa quả lạnh lẽo trên cổ, Tư Mộ Thành đột nhiên mở to mắt, nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn đang ngồi ở trên người mình, ánh mắt kinh hãi đến cực điểm.
Anh ta mở miệng và vô thức kêu cứu: "Cứu ..."
Nhìn thấy Tư Mộ Thành mở miệng kêu cứu, Nguyễn Tri Hạ rạch một vết nhỏ trên cổ anh ta, vẻ mặt lãnh léo nhìn anh ta:"Anh thử kêu lần nữa xem?"
Có một sự lạnh lùng đáng sợ trong giọng nói của cô.
Tư Mộ Thành ngậm miệng ngay lập tức: "... Cô cẩn thận chút."
Anh ta rụt cổ sợ hãi nói.
Tư Mộ Thành sợ đến mức tái mét cả mặt.
Sao anh ta lại bị người phụ nữ này mê hoặc mà cởi trói cho cô ta chứ!
Hai tay Tư Mộ Thành không thể dùng sức, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Nguyễn Tri Hạ, chỉ có thể để cô khống chế.
Nguyễn Tri Hạ dùng dây trói Tư Mộ Thành lại, cởi đôi tất hôi thối rồi nhét vào miệng anh ta.
Sau đó, cô tìm thấy điện thoại di động từ trong túi của Tư Mộ Thành.
Cô day day cổ họng của mình, ghi âm vài tiếng khi động tình ở trên giường.
Sau đó đặt điện thoại dưới cửa, bấm và lặp lại ghi âm.
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, vặn nước lạnh rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Phương Minh Mị lắng nghe tiếng kêu của Nguyễn Tri Hạ từ ngoài cửa.
Khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.