Nguyễn Tri Hạ từ tốn mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ, cô chớp đôi mắt mơ màng, cổ hơi đau nhức.
Cô vươn tay bóp cổ, rồi nhớ lại hình ảnh trước khi cô mất đi ý thức.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời nổi giận ngồi dậy khỏi gường.
Cậu út thật ghê tởm.
Không ngờ lại giở trò lừa bịp với cô.
Cô lại nhìn xung quanh.
Nơi này đã không còn là căn phòng công chúa mà cô ở lúc trước nữa.
Quan trọng hơn là căn phòng này trống rỗng, ngoài một chiếc giường ra thì gần như không có món đồ gì cả.
Xem ra, cậu út đã hạ quyết tâm muốn nhốt cô rồi.
Nguyễn Tri Hạ thật sự vô cùng buồn bực.
Cô rất tức giận.
Nhưng cũng bất đắc dĩ.
Bởi vì đối phương là cậu út của cô.
Là cậu út thương yêu cô nhất khi cô còn bé, sao cô có thể hận cậu út cơ chứ?
Nhưng vì anh ta là cậu út của cô nên cô mới cảm thấy tổn thương khổ sở.
Không ngờ mười mấy năm không gặp, cậu út lại trở nên gian xảo, nói không giữ lời như vậy.
Lúc Mộc Quý Bạch đẩy cửa đi vào, đúng lúc Nguyễn Tri Hạ cũng đang nhìn qua đây.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mộc Quý Bạch, rồi giận dữ quay đầu đi.
Mộc Quý Bạch bất đắc dĩ mỉm cười, rồi đi tới.
“Hạ Hạ, cậu út biết chắc chắn trong lòng cháu đang hận cậu muốn chết, nhưng Hạ Hạ à, cháu phải biết rằng, cậu út sẽ không hại cháu”
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: “Cậu út, cháu không hiểu rốt cuộc cậu muốn làm gì nữa, cậu luôn ngăn cản cháu và Tư Mộ Hàn ở bên nhau, nhưng lại không nói gì cho cháu biết cả, cho dù cháu chết, cậu cũng phải cho cháu chết một cách rõ ràng chứ?”
“Ha hạ, cháu không được phép nói bậy.”
Mộc Quý Bạch quát.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta rồi bất mãn trề môi.
“Cậu út, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là tại sao cậu cử nhất định phải ngăn cản cháu và Tư Mộ Hàn ở bên nhau thế?”
“Hạ Hạ, cháu không cần phải biết chuyện này, mà cháu chỉ cần biết, Tư Mộ Hàn không phải chồng của cháu, cháu hãy quên cậu ta đi, rồi làm lại từ đầu được không?”
Mộc Quý Bạch dịu dàng nhìn cô, rất trịnh trọng bảo đảm: “Lần này cậu út sẽ không rời xa cháu nữa đâu.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi nói: “Nhưng cháu thích anh ấy. Cháu không muốn quên anh ấy, Tư Mộ Hàn là một sự tồn tại đặc biệt đối với cháu”
“Cậu út à, cháu sẽ không dễ dàng rời xa Tư Mộ Hàn, huống chi là quên anh ấy, nên đây là chuyện không thể.”
Bảo cô hãy quên Tư Mộ Hàn rồi làm lại từ đầu ư?
Không thể nào!
Trừ phi cô mất đi ký ức.
Không...
Cho dù cô đánh mất ký ức thì cô nghĩ, cô cũng sẽ yêu anh lần nữa.
Bởi vì anh là Tư Mộ Hàn.
Là người đàn ông mà cô yêu nhất.
Mộc Quý Bạch thấy Nguyễn Tri Hạ luôn miệng nói không rời xa Tư Mộ Hàn, hơn nữa còn bày tỏ sẽ không rời xa anh.
Mặt anh ta nhất thời sa sầm, thái độ cũng hơi cứng rắn, thậm chí còn hơi lạnh lùng u ám: “Hạ Hạ, cháu nhất định phải quên anh ta. Cháu không được yêu anh ta. Không được, biết chưa?”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn Mộc Quý Bạch.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy cậu út nói thế.
Sao cô cứ cảm thấy cậu út với Tư Mộ Hàn, chẳng lẽ...
Cậu út có thù hận gì không thể nói rõ với nhà họ Tư hay sao?
Nhưng chuyện này không thể nào?
Cô nhớ nhà họ Mộc đầu có quan hệ gì với nhà họ Tư.
Mộc Quý Bạch thấy Nguyễn Tri Hạ cứ nhìn chằm chằm mình mới chợt nhận ra là mình quả kích động rồi.
Anh ta bình ổn lại cảm xúc, trở về chàng trai khiêm tốn, rồi dịu dàng nói: “Hạ Hạ, nói tóm lại, cháu cứ nghe lời cậu là được.”
Nguyễn Tri Hạ đã hết muốn nói chuyện nữa rồi.
Lần nào cũng là câu này.
Cậu út không thấy phiền hay sao?
Nhưng cô cũng biết, cậu út sẽ không thể nào thả cô ra ngoài để đi gặp Tư Mộ Hàn.
Vì vậy cô cứ nghe theo lời cậu út trước đã.
Sau đó cô sẽ tìm cơ hội thích hợp để nghĩ cách liên lạc với Tư Mộ Hàn.
Cô tin rằng, chỉ cần Tư Mộ Hàn biết cô đang ở đâu, chắc chắn anh sẽ tới đây tìm cô.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên tia xảo quyệt.
Cô nói: “Cháu không muốn ở một mình trong căn phòng này, mà muốn xuống lầu đi dạo, được không ạ?”
Mộc Quý Bạch dịu dàng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
Nguyễn Tri Hạ thấy Mộc Quý Bạch cứ nhìn chằm chằm mình như vậy thì hơi căng thẳng, sợ mình sẽ bị anh ta nhìn thấu tâm tư.
Mộc Quý Bạch bỗng nở nụ cười, rồi vươn tay xoa đầu cô nói: “Được chứ. Chỉ cần cháu nghe lời thì cháu muốn làm gì cậu cũng sẽ chiều theo ý cháu.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu qua loa: “Vâng ạ.”
Cô chẳng thèm tin lời cậu út nói.
Mộc Quý Bạch thấy Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn như vậy thì khóe miệng khẽ cong lên, cười như không cười, không chính không tà.
Con người giữ kín như bưng, như đang ẩn chứa lực xuyên thấu kinh người.
Nguyễn Tri Hạ được xuống lầu như ý nguyện.
Cô đi theo Mộc Quý Bạch, ngắm nhìn bố cục đơn giản của căn biệt thự.
Đồng thời, cô cũng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sát đất là một hồ nước mênh mông.
Nguyễn Tri Hạ bỗng có dự cảm không lành.
Bên tai nhanh chóng vang lên giọng nói dịu dàng như ngọc của Mộc Quý Bạch: “Hạ Hạ, đây là biệt thự trên hòn đảo nhỏ mà cậu đã chuẩn bị cho cháu, nằm ở trung tâm hồ Hàng Châu, phong cảnh nơi này là đẹp nhất, cháu xem có thích không?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “...”
II