Sau khi quay lại cánh gà, mọi người lập tức xông tới.
“Nguyễn Tri Hạ, Cô đúng là lợi hại. Đáng tiếc cô không thể lên sân khấu đúng giờ, nếu không cô hoàn toàn xứng đáng với chức quán quân."
“Đúng vậy, đúng vậy. Cái cô Nguyễn Tử Nhu kia cũng xấu quá rồi, không phải cô ta là chị em của cô sao? Sao cô ta lại làm như vậy chứ?"
“Chính xác, Tô Văn cũng thế, biết rõ cô đang bị nhốt trong toilet, vậy mà lại thờ ơ lạnh nhạt.”
Mọi người nhao nhao mỗi người một cầu thi nhau nói.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy đau hết cả tại.
Cô nói với mọi người: “Có thể nhường đường chút được không, tôi muốn đi thay quần áo.”
Mọi người thầy Nguyễn Tri Hạ không có tâm tình nói chuyện bên tản ra. Nguyễn Tri Hạ lập tức cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều.
Cô bước tới phòng thay đồ, lấy quần áo thay ra, gấp gọn, sau đó nhét vào túi.
Kế đó cô mới mặc thường phục của mình vào.
Bởi vì trang phục sẽ được đưa tới hội từ thiện để đấu giá, cho nên sau khi cô thay ra đã lập tức nộp lên.
Không biết bộ trang phục này sẽ rơi vào tay ai đây, cô thật sự hy vọng chủ nhân tương lai sẽ trân trọng, không phá hư nó.
Tuy nó chỉ là một tác phẩm nho nhỏ, không có bất kỳ danh tiếng gì, nhưng với cô mà nói, nó chính là báu vật vô giá, là vinh quang của cô.
Nghe thấy cuối cùng Nguyễn Tri Hạ vẫn lỡ mất giải quán quân, Nguyễn Tử Nhu cảm thấy sung sướng lắm.
Mặc dù hình tượng của cô ta trước mặt mọi người đã vỡ nát, nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt mất mát của Nguyễn Tri Hạ khi nghe thấy tác phẩm của mình bị xem là tự động bỏ quyền, Nguyễn Tử Nhu cảm thấy mình có thể cười to tận vài ngày.
Trong lúc Nguyễn Tử Nhu còn đang đắc ý, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt cô ta.
Nguyễn Tử Như ngước mắt nhìn người vừa tới, há miệng muốn nói gì đó. Kết quả lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đã bị người ta tát cái bốp, lệch cả mặt.
Trên mặt Tô Văn hiện vẻ tức giận trừng mắt với Nguyễn Tử Nhu: “Nguyễn Tử Nhu, sao cô dám hắt nước bẩn lên người tôi, ai cho cô cái gan đó!”
Giờ cô ta cầm giải nhất thì có ích gì chứ? Trong mắt mọi người hiện tại, Nguyễn Tri Hạ mới là quán quân. Còn cô ta lại trở thành trò cười trong lòng mọi người.
Phải biết rằng, cái danh quán quân này của cô ta còn khó coi hơn cả á quân!
“Tô Văn! Cô dựa vào đâu mà đánh tôi!”
Nguyễn Tử Nhu che mặt, không nói hai lời, lập tức trả lại cho Tô Văn một cái tát, phẫn nộ nói:
“Nếu không phải có khai ra là do tôi làm, sao tôi có thể lạc tới bước đường này, sao có thể mất mặt như vậy!”
Vô duyên vô cớ bị tát một cái, Nguyễn Tử Nhu cũng không phải dân ăn chay.
Cô ta vẫn luôn rất kiêu ngạo và cứng đầu, trước giờ chưa từng chịu thua thiệt.
“Ai bảo cô lắm chuyện nhốt Nguyễn Tri Hạ lại! Mà cô đúng là đồ vô dụng! nhốt thì nhốt đi, còn chẳng thèm trông coi cẩn thận gì cả!”
Tô Văn tức sắp chết.
Vốn tưởng Nguyễn Tri Hạ bị Nguyễn Tử Nhu nhốt vào toilet, vậy là cô ta có thể nhân cơ hội này loại bớt một kình địch, nên mặc dù thấy Nguyễn Tri Hạ bị nhốt nhưng cũng làm như không thấy.
Nhưng cái người phụ nữ Nguyễn Tử Nhu được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều này lại chẳng trông coi kỹ càng gì, báo hại cô ta đã leo lên lưng cọp giờ khó leo xuống, uổng công giành được giải nhất, lại trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Không chỉ có thế, bởi vì chuyện cô ta làm như không thấy đã bị mọi người đem ra bàn tán, nên bây giờ người đứng đầu đón gió chính là cô ta.
“Tôi thích nhất ai là chuyện của tôi, cô có tư cách gì mà trách tôi chứ?”
Nguyễn Tử Nhu cảm thấy con người này cũng thật quái lạ.
Cô ta nhốt Nguyễn Tri Hạ lại chỉ là vì muốn trả thù cô, nhờ chuyện này để cô không thể trở nên nổi bật thôi.