Nguyễn Tri Hạ đi phía sau, nhìn Tư Mộ Hàn đang nắm lấy tay cô, chân sải bước về phía trước. Anh đi rất nhanh, cô phải chạy chậm theo mới đuổi kịp anh.
Anh đang giận.
Cô biết chứ.
Nhưng cô lại không biết phải giải thích thế nào về hành động của mình ngày hôm nay nữa.
Người đúng là do cô đánh, những lời khiến người khác cảm thấy tổn thương kia cũng là do cô nói ra. Thế nên cô có cảm giác giờ có nói gì cũng chỉ là viện cớ, chi bằng không nói câu nào cho rồi.
Nhưng anh cứ kéo tay cô đi như vậy, mặc kệ cô theo kịp hay không cũng không quan tâm, chuyện này thật sự không chấp nhận nổi mà.
Nguyễn Tri Hạ cau mày, bất mãn hô nhỏ: “Tư Mộ Hàn, anh đi chậm chút coi, em theo không kịp.”
Tư Mộ Hàn hình như không nghe thấy cô nói, vẫn tiếp tục nắm chặt tay cô, nhanh chân bước xuống bãi đậu xe dưới hầm.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không để ý đến mình, bước chân còn nhanh như vậy thì không kiềm được mà cau chặt mày hơn.
Cô không thích một Tư Mộ Hàn như vầy, cứ như anh chẳng xem cô ra gì, chẳng thèm quan tâm tới cô.
“Đủ rồi, Tư Mộ Hàn, có gì thì nói cho rõ ràng đi.”
Nguyễn Tri Hạ dừng chân, không muốn đi nữa.
Hôm nay cô mang giày cao gót, lại bị anh kéo đi như vậy nên chân cũng thấy mỏi rồi; vậy mà anh chẳng thèm quan tâm dù chỉ một chút.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, lòng bỗng thấy ấm ức vô cùng.
Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng chịu đứng lại, chỉ là anh không xoay người, cứ đứng lặng ở đó, đưa lưng về phía cô.
Anh đứng đờ ra đó, men say bốc lên não, chợt nhớ lại vừa nãy cô từng nói đừng ôm cô như vậy, tim lại nhói đau.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh dừng lại thì mừng thầm, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh giải thích cho anh hiểu.
“Tư Mộ Hàn, vừa nãy em…”
Chỉ là vừa mới mở miệng, cổ của cô bỗng bị Tư Mộ Hàn ôm chặt lấy, sau đó môi anh dán lên môi cô.
Những lời còn lại nháy mắt đã bị chặn lại.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ bất ngờ hôn mình, đồng tử giãn rộng vì kinh ngạc.
Sau khi hoàn hồn, cô vội vàng đưa tay đẩy Tư Mộ Hàn ra: “Ưm ưm… Tư Mộ Hàn…”
Lời nói đứt quãng trào ra khỏi miệng cô một cách mơ hồ.
“Có… Có người… tới.”
Chỗ này là bãi đậu xe, sẽ có người đi ngang qua bất cứ lúc nào. Cô thật sự không thể hôn anh ở nơi công cộng được.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ căng thẳng chết đi được nhưng Tư Mộ Hàn lại không có dấu hiệu nào cho thấy muốn dừng lại cả. Trái lại, anh còn tóm chặt lấy tay cô, giam nó trước ngực, sau đó lại quấn lấy lưỡi cô, bắt đầu một nụ hôn triền miên sâu sắc.
Kết quả là…
Nguyễn Tri Hạ bị hôn tới mềm nhũn cả người, chẳng còn sức để phản kháng nữa. Cô lúc này chỉ có thể rúc vào lòng anh, tức giận trừng mắt với anh.
Tư Mộ Hàn khom lưng, một tay ôm bổng Nguyễn Tri Hạ lên, bước tới cạnh xe rồi mở cửa, đặt cô ngồi xuống ghế phó lái. Sau khi thắt dây an toàn kỹ càng cho cô, anh đóng cửa lại, đi vòng qua phía bên ghế lái, mở cửa lên xe.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở ghế phó lái, xoay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hô hấp vẫn còn hơi gấp.
Vừa nãy nụ hôn của Tư Mộ Hàn quá sâu, quá mãnh liệt, xém chút nữa khiến cô tắt thở.
Người đàn ông này thật là.
Một lời không hợp lập tức hôn hôn hôn.
Cũng không thèm hỏi xem cô có muốn hay không.
Đúng là đồ móng heo mà.
Cô không thèm để ý đến anh nữa.
Nói không để ý là không để ý thật, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp nhắm mắt lại, không thèm nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi bên cạnh lấy một lần.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, như thể không thèm để tâm đến anh nữa, mặt mày lập tức sa sầm, mây đen phủ kín.
Anh siết chặt lấy bánh lái, gân xanh nổi đầy trên mu tay, trông cực kỳ đáng sợ.
Nhất thời bầu không khí trong xe căng như dây đàn.
Vừa về tới biệt thự ở vịnh Kim Sa.
Nguyễn Tri Hạ không thèm đợi Tư Mộ Hàn, trực tiếp gỡ dây an toàn, bước thẳng vào trong biệt thự, đi lên lầu.
Sau khi về tới phòng ngủ, Nguyễn Tri Hạ tức tối nhào lên giường, đầu óc dần trống rỗng.
Bỗng, tầm mắt cô bị thu hút bởi vết bớt nơi cổ tay trái, cái bớt trông như sợi dây đo đỏ kia vẫn còn ở đó.
Cô nhất thời ngẩn ra, vội kéo tay áo xuống, quan sát vết bớt màu đỏ quấn quanh cổ tay cô như dây mây kia.
Đôi mày xinh đẹp cau lại, trên mặt thoáng hiện nét khó hiểu.
Thứ này từ đâu chui ra vậy?
Sao lúc trước cô không thấy?
Hơn nữa dạo này cảm xúc của cô cũng dễ mất kiểm soát hơn trước nhiều, liệu có liên quan gì tới thứ này không?
Nguyễn Tri Hạ tức khắc ngồi bật dậy, tay phải phủ lên cổ tay trái, ấn nhẹ, không đau gì cả.
Đang yên đang lành sao trên cổ tay cô lại xuất hiện một cái bớt như sợi dây đỏ rực này chứ?
Nguyễn Tri Hạ nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Trong lúc Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn cổ tay mình đến thất thần thì cửa phòng bỗng bị ai đó đẩy ra, Tư Mộ Hàn bước vào.
Anh vừa kéo cà vạt của mình xuống, vừa liếc mắt si mê nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường.
Tư thế đi đường nghiêng ngả, lảo đảo.
Có vẻ là say rồi.
Nghe tiếng mở cửa, Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn, thấy Tư Mộ Hàn lung lay bước vào, đi về phía cô, đôi lông mày lá liễu khẽ cau lại.
Cô thả tay áo xuống, nhìn Tư Mộ Hàn đang lững thững ngả nghiêng tiến về phía mình, đôi mắt sáng trong khẽ nheo lại.
Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ trên người Tư Mộ Hàn làm Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình như say theo anh.
Nguyễn Tri Hạ vừa ho khù khụ vừa nhìn Tư Mộ Hàn, nói nhỏ: “Tư Mộ Hàn, lúc nãy ở dưới lầu anh lại uống rượu đấy à?”
Tư Mộ Hàn không nói gì.
Đôi mắt tối đen như mực nhìn cô chằm chằm như muốn hòa tan cô thành nước, chẳng thèm chớp lấy một cái.
Nóng bỏng vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ bị ánh mắt đó của anh nhìn chằm chằm tới cả người phát run.
Cô có cảm giác lúc này mình như bị thú dữ theo dõi, rợn cả tóc gáy.
“Tư Mộ Hàn, anh… anh bị sao vậy?”
Môi cô run run, muốn đứng dậy theo bản năng.
Tư Mộ Hàn lúc này có gì đó sai sai.
Ánh mắt của anh làm cô cảm thấy rất bất an, rất nguy hiểm.
Bản năng mách bảo cô hãy mau chạy trốn.
Nguyễn Tri Hạ mới vừa đứng dậy, Tư Mộ Hàn lập tức nhào thẳng tới.
Nguyễn Tri Hạ hốt hoảng, vội vươn tay để trước ngực Tư Mộ Hàn, đôi mắt trong trẻo ngấn nước nhìn Tư Mộ Hàn chằm chằm, sự sợ hãi và bất an lộ rõ nơi đáy mắt, tựa như chú nai con bị dọa sợ.
“Tư Mộ Hàn, anh bị sao vậy?”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn tối lại, dùng tay khóa chặt hai tay cô lại, nhấc lên cao qua đầu, sau đó trói lại bằng cà-vạt.
Nguyễn Tri Hạ sợ hãi trợn trừng hai mắt, hai tay hơi giãy dụa, không tin nổi hỏi:
“Tư Mộ Hàn, anh đang làm cái quái gì vậy?”
Tư Mộ Hàn vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt nóng như lửa đốt tập trung trên người cô.
Anh cúi đầu, ấn đôi môi nồng nặc mùi rượu của mình lên môi cô.
Nụ hôn còn chưa hạ xuống thì Nguyễn Tri Hạ đã bị mùi rượu gay mũi xộc thẳng lên mũi làm cho buồn nôn, cô nghiêng đầu, trốn tránh nụ hôn của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn thấy cô né tránh nụ hôn của mình, đồng tử co lại, tựa như một con dã thú bị kích động, hai mắt long lên sòng sọc.
Anh thẳng tay bóp lấy cằm của cô, cúi đầu hôn lần nữa.
“Hạ Hạ, em là của anh! Em phải là của anh!”
Anh vồn vã hôn lên môi cô, đay nghiến, cọ xát, cắn xé, cuối cùng không nhịn nổi nữa, trực tiếp cạy miệng cô ra, công thành cướp nước.