Cao Đồng Đồng nhất thời hoàn hồn, nở một nụ cười tự cho là rất đẹp với đối phương: "Anh Mộ Tư, chúng tôi đến từ studio Hoa Khê, và tôi là Cao Đồng Đồng, nhà thiết kế ngự dụng của anh."
Mộ Tư ngước mắt lên nhìn về phía Cao Đồng Đồng, đôi mắt sâu thẳm và u. ám dưới lớp mặt nạ dường như lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương. Anh lạnh lùng nói: "Cô là Cao Đồng Đồng?"
Giọng anh nghe có vẻ khàn khàn nặng nề, nghe có vẻ như dây thanh quản bị thương, không dễ nghe cho lắm.
Nguyễn Tri Hạ là người cuồng giọng nói nên nghe thấy giọng nói không dễ nghe cho lắm của người đàn ông kia thì không khỏi nhíu mi.
Cứ luôn cảm thấy giọng nói của người đàn ông đó rất lạ, nghe vào không giống âm thanh ban đầu mà giống như cố ý đè thấp giọng xuống, nghe không được tự nhiên.
Cao Đồng Đồng hiển nhiên không ngờ giọng nói của người đàn ông lại khó nghe đến vậy. Trong khoảnh khắc người đàn ông mở miệng, sắc mặt có thay đổi rõ ràng.
Nhưng chị ta cũng là một người kỳ cựu đã lăn lộn lâu năm trong nghề, cho dù cảm thấy khó nghe cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Chị ta vẫn duy trì nụ cười tao nhã, cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Cao Đồng Đồng. Anh Mộ Tư tìm tôi có chuyện gì ư?"
"Chính cô là người phụ trách thiết kế vest của tôi?"
Mộ Tự hỏi lại chị ta.
Cao Đồng Đồng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đáp: "Đúng vậy, không chỉ của anh, ngay cả của giám đốc Lãnh, cũng là qua..."
Chị ta chưa kịp dứt lời thì đã bị người đàn ông lạnh lùng cắt ngang: "Trình độ thiết kế của Hoa Khê trở nên thấp như vậy từ khi nào?"
Cao Đồng Đồng không hiểu gì, nhìn Mộ Tư với ánh mắt rất khó hiểu: "Ý anh là gì?"
Thư ký của Mộ Tư tốt bụng nhắc nhở: "Ý của tổng giám đốc nhà tôi có nghĩa là thiết kế của cô Cao quá tệ."
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời thư ký đó nói mà suýt chút nữa bật cười.
Thư ký này của Mộ Tư nói chuyện thật đúng là đủ trực tiếp đấy.
Sắc mặt của Cao Đồng Đồng trở nên rất khó coi. Chị ta nhìn Mộ Tư: "Anh Mộ Tư, có phải anh có hiểu lầm gì về tội hay không?"
“Hiểu lầm?” Mộ Tư lạnh lùng cười, gọi thư ký bên trái: “Tiểu Dương”
Thư ký tên Tiểu Dương lập tức bước tới, đưa tấm ảnh trong tay cho Cao Đồng Đồng, còn nói: "Cô Cao, thiết kế của cô thật sự là không hề đặc sắc, khắp đường đều có!"
"Khi tổng giám đốc của nhà tôi mặc âu phục do cô thiết kế để gặp khách hàng, đã vô tình đụng hàng với một khách hàng, suýt trở thành trò cười!"
Nhìn bức ảnh trong tay Tiểu Dương, sắc mặt của Cao Đồng Đồng vô cùng tái nhợt. Chị ta lắc đầu với vẻ không tin, cơ thể lùi lại một bước: "Chuyện này không thể nào."
"Thiết kế của tôi là độc nhất vô nhị, làm sao có thể đụng hàng với người khác!"
Tiểu Dương tức giận trừng mắt nhìn Cao Đồng Đồng: "Ý của cô Cao là tổng giám đốc của chúng tôi đổ oan cô rồi ư!"
"Không, không, không... Cao Đồng Đồng nhanh chóng phủ nhận: "Ý tôi không phải vậy. Tôi..."
"Đủ rồi, không cần nói nữa, cô Cao."
"Nói tóm lại, hôm nay gọi cô tới chỉ là muốn thông báo cho cô biết."