Ban đêm, không ngoài dự đoán, Tư Mộ Hàn đã gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, anh trở về năm mười hai tuổi bị bắt cóc, vì cầm chân kẻ bắt cóc mà mẹ anh đã bị đâm hơn chục nhát dao, cuối cùng gục xuống trong vũng máu.
Máu đỏ tươi lênh láng trên mặt đất như một dòng sông, cử chảy về phía chân anh, anh không thể hét lên được, cổ họng như bị tắc nghẽn, làm thế nào cũng không thể hét lên được.
Nguyễn Tri Hạ đang mơ màng, chợt trên cánh tay có một cơn đau nhói truyền đến, cô đột ngột mở mắt và ngồi bật dậy.
Tư Mộ Hàn đang nằm bên cạnh cô, mồ hôi nhễ nhại và lông mày nhíu chặt như thể anh đang rất đau đớn.
Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ vào mặt Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh sao vậy? Tỉnh lại đi.”
Tư Mộ Hàn trong giấc mơ đang bị dòng máu đỏ tươi nuốt chửng, toàn thân anh đều chìm trong biển máu.
Hình như anh loáng thoáng nghe thấy một giọng nói trong trẻo và thanh tao.
“Tư Mộ Hàn, anh có nghe tôi nói không?”
Tư Mộ Hàn nhìn quanh, là ai đang nói chuyện vậy?
“Tỉnh lại đi.”
Giọng nói cứ vang lên không ngừng nhưng anh lại không thấy bóng dáng nào cả.
Nguyễn Tri Hạ thấy làm thế nào cũng không thể đánh thức Tư Mộ Hàn tỉnh lại thì không khỏi hoảng hốt.
Cô sợ đến mức tát thật mạnh vào mặt Tư Mộ Hàn và hét lên: “Tư Mộ Hàn, anh tỉnh lại đi!”
Trong căn phòng im lặng, tiếng bíp vang lên thật vang dội.
Mà cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng mở mắt.
Khoảnh khắc Tư Mộ Hàn mở mắt ra, đôi mắt của anh đã không thể nhìn thấy được.
Đây là quản tính.
Đó là di chứng của vết thương ở đầu khi anh bị bắt cóc năm đó và đôi mắt anh đã bị mù tạm thời sau khi hồi phục vết thương.
Nhưng chỉ trong vòng vài giây đã nhìn thấy rõ.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ghé sát vào người mình với vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng ấm áp không thôi, anh đưa tay lên vuốt mái tóc của cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Tôi không sao.”
Nguyễn Tri Hạ thấy cuối cùng anh đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm.
“Anh gặp ác mộng à?”
Tư Mộ Hàn gật đầu: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, không biết nên nói gì để an ủi Tư Mộ Hàn.
Chắc chắn là bởi vì cái chết của mẹ anh năm đó mà anh mới gặp ác mộng rồi.
“Vừa rồi cô đánh tôi à?”
Tư Mộ Hàn chạm vào khuôn mặt hơi đau của mình và hỏi cô.
Anh nhớ rõ đang trong giấc mơ, bởi vì trên mặt bỗng nhiên tê rần nên anh mới thoát ra được mà tỉnh dậy.
Nguyễn Tri Hạ hơi sợ hãi, ấp úng nói: “Không phải tôi cố ý đánh anh, là vì... tôi gọi anh mãi mà anh cũng không trả lời nên tôi mới... mới đảnh anh.”
Hình như người đàn ông này rất kiêng kỵ người khác động vào mặt anh, vì vậy cô sợ rằng anh sẽ tính sổ với cô.
Dù thế nào đi nữa, cô làm vậy là vì anh, anh không thể lấy oán trả ơn mà bắt nạt cô được.
“Không trách cô, sợ cái gì.”
Tư Mộ Hàn thật sự không nói nên lời, anh vẫn chưa nói gì mà cô đã sợ đến mức này rồi, nếu anh làm gì đó chắc cô sẽ bị doạ chết khiếp quá.
“Tôi không sợ. Tôi chỉ không tự chủ được mà run lên thôi.”
"..” Tư Mộ Hàn khẽ cười, sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của cô rồi ôm cô vào lòng: “Ngủ đi.”
Nguyễn Tri Hạ nằm trên cánh tay Tư Mộ Hàn và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đã ngủ say, Tư Mộ Hàn lại không hề buồn ngủ, anh nhẹ nhàng rút tay ra, xoay người mở ngăn tủ đầu giường rồi lấy ra điếu thuốc đã lâu không hút, ngậm trong miệng rồi một tay cầm bật lửa, đồng thời đứng dậy khỏi giường, bước ra sân thượng.
Trên sân thượng, trong màn đêm đen thẳm, một bóng người mảnh khảnh đứng bên hàng rào chắn, tay cầm điếu thuốc, ngọn lửa đỏ rực lóe lên trong bóng tối.
Ngày hôm sau.
Nhà cũ.