Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ ăn ngấu nghiến bát cháo mà mình mang về, ánh mắt anh ta không khỏi có thêm vài phần dịu dàng: "Hạ Hạ, ăn từ từ thôi."
Tư Mộ Hàn đang mở hộp mì của mình, nghe thấy lời của Mặc Thâm, anh lập tức ngước mắt lên nhìn anh ta.
Đôi mắt đó dường như đang lóe lên những hàm răng sắc bén, bắn thẳng về phía Mặc Thâm một cách hung tợn.
Mặc Thầm nhìn vào mắt Tư Mộ Hàn, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ đó đầy vẻ khiêu khích thản nhiên.
"Làm sao vậy? Cậu nhìn tôi như thế, tôi sẽ nghĩ cậu thích tôi đấy."
Những lời nói đùa cợt của anh ta có một cảm giác chế giễu mạnh mẽ.
"Khụ khụ khụ..."
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe những gì Mặc Thâm nói, lập tức bị nghẹn.
"Hạ Hạ, em sao vậy?"
Mặc Thâm đứng dậy, theo bản năng muốn vươn tay vuốt lưng cô.
Tuy nhiên, trước khi tay anh ta có thể chạm vào người Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn đã đưa tay qua chặn ngang anh ta lại.
2
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Nguyễn Tri Hạ, anh tỏ vẻ vừa bất lực, vừa cưng chiều, nói: "Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu."
"Nếu không đủ thì làm phiền anh Mặc đi một chuyến nữa là được."
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Sao cô lại ngửi thấy mùi chua nồng nặc thế này nhỉ?
Trái lại, Mặc Thâm nhìn Tư Mộ Hàn một cách nham hiểm, nhưng không nói gì.
Có vẻ như anh ta đã chấp nhận những gì Tư Mộ Hàn nói, nếu Nguyễn Tri Hạ vẫn không đủ ăn, anh ta sẽ không ngại đi thêm một chuyến nữa.
Có lẽ trong lòng Tư Mộ Hàn, Mặc Thâm chỉ là một chân chạy việc vặt cho người phụ nữ nhỏ bé của anh.
Nhưng mà, trong lòng Mặc Thâm, Nguyễn Tri Hạ có thể ăn hết cháo mà anh ta đem về, cũng đã là một loại hạnh phúc.
So với việc cô mặc kệ anh ta trước đây, bây giờ cô đã bằng lòng ăn cháo do anh ta gói đem về, Mặc Thâm đã rất vui rồi.
Anh không nóng vội, từ từ sẽ đến, anh ta tin,anh ta có đủ kiên nhẫn để có thể làm cô cảm động.
Ngay cả khi anh ta không thể anh ta cũng...
Như thể đang nghĩ đến điều gì đó, một tia chua xót không thể nhận ra lướt qua mắt Mặc Thâm.
Nguyễn Tri Hạ lấy khăn giấy lau miệng, bất lực nói: "Không, không cần, em nó rồi."
"Hạ Hạ, nếu không no thì em cứ nói, anh không ngại đi chuyến nữa đâu."
Mặc Thâm ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng, dáng vẻ điềm đạm đó quả thực khiến người ta...
Không thể chịu đựng nổi.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, có chút không thích ứng được, lắc đầu nói: "Không cần, tôi rất no rồi."
Sau đó, bầu không khí đông cứng lại trong giây lát, không ai lên tiếng nữa.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ thật sự không chịu nổi bầu không khí này, vội vàng nhìn xung quanh, tựa hồ muốn tìm đề tài để nói.
Vừa nhìn đã nhận ra Tư Mộ Hàn chưa ăn, cô vội vàng nói: "Tư Mộ Hàn, sao anh còn chưa ăn? Mì nguội mất rồi."
Tư Mộ Hàn khịt mũi, vươn tay nhấc nắp hộp lên, mùi hương thơm phức xộc lên mũi.
Nguyễn Tri Hạ thèm thuồng nhìn bát mì của Tư Mộ Hàn, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn được.
trước mặt Nguyễn Tri Hạ, cười hỏi cô: "Muốn ăn không?"
Nguyễn Tri Hạ thực ra đã rất no, nhưng cô không biết có phải đồ ăn gần đây không hợp khẩu vị của mình hay không, lúc này có thực sự rất tham ăn, cô gật đầu theo bản năng.
Tư Mộ Hàn đưa cho cổ đôi đũa trong tay, Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nhận lấy đôi đũa.
Thấy tay cô sắp đụng đũa, Mặc Thâm ngồi trên sô pha lạnh lùng mở miệng.
"Tư Mộ Hàn, cậu đang muốn giết Hạ Hạ sao? Cậu không biết cô ấy vừa hết sốt à, cậu cho cô ấy ăn nhiều dầu mỡ như thế mà được à?"
Tư Mộ Hàn sững sờ một lúc, sau đó lập tức rút đũa lại, kéo mì đến trước mặt mình.
Nguyễn Tri Hạ có chút oán giận trừng mắt nhìn Mặc Thâm, cô có thể ăn được hết mà.
Mặc Thâm vô tội giang hai tay, tỏ ý anh ta chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể bĩu môi nhìn Tư Mộ Hàn một cách đáng thương.
Tư Mộ Hàn mặc kệ, cúi đầu ăn mì, anh ăn một ngụm lớn, rất vội vàng, khiến người ta có một ảo giác hình như anh đang rất tức giận.
Khi Mặc Thâm nhìn thấy Tư Mộ Hàn ăn mì, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Tư Mộ Hàn vừa ăn mì vào miệng, lập tức nhíu mày, ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng sắc bén kia nhìn thẳng vào Mặc Thâm đang ngồi trên sô pha.
Anh hơi tức giận, lạnh giọng nói: "Anh bỏ cái gì vào đó?"
Mặc Thâm vẫn ngồi thẳng người, tay chống cằm, cười nói: "Không có gì, chỉ có cho một chút giấm già không màu không mùi vào thôi."
Khuôn mặt của Tư Mộ Hàn nhất thời nhíu hết lại!
Thảo nào anh lại thấy chua như vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên nhìn Mặc Thâm, anh ta thật sự để người ta đổ giấm vào đồ ăn của Tư Mộ Hàn ư?
Chúa ơi, đây không phải là rất xấu tính sao?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi đau lòng nhìn về phía Tư Mộ Hàn, nhìn khuôn mặt bình thường của người đàn ông bất giác nhăn lại, cô còn cảm thấy chua giùm cho anh.