Mộc Tĩnh Tâm đột nhiên tiết lộ nhiều bí mật như vậy, khiến Nguyễn Tri Hạ có chút choáng ngợp.
"Bà!"
Sau khi cô khó thở mà nói ra một chữ "bà", cô chỉ cảm thấy cổ họng xộc mùi tanh tưởi, cả người như bị rút hết sức lực ngay lập tức.
Cô đột nhiên thả ra Mộc Tĩnh Tâm, cổ họng ngứa ngáy, "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Thân thể giống như một con diều đứt dây, lắc lư, sắp ngã xuống đất.
Tư Mộ Hàn nhanh chóng vòng tay qua eo Nguyễn Tri Hạ, vững vàng kéo cơ thể gần như gió thổi là đổ của cô vào trong lòng mình.
"Hạ Hạ, em không sao chứ?"
"Em không sao."
Nguyễn Tri Hạ đỡ cánh tay của Tư Mộ Hàn một chút, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người uể oải, tức giận không hề nhẹ.
Lời nói của Mộc Tĩnh Tâm hết câu này đến câu khác như khiến cô rơi xuống hồ băng, máu trong người như đông cứng lại trong tích tắc.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một người dì, và người dì có quan hệ huyết thống với cô lại giết mẹ cô, vứt bỏ chị gái của cô, còn tự tay giết chết em trai cô.
Bà ta là một đao phủ, bà ta là ác quỷ.
Sao bà ta có thể tàn nhẫn như vậy, sao bà ta có thể máu lạnh như vậy.
"Bà sẽ nhận báo ứng!"
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Mộc Tĩnh Tâm mà tròng mắt như muốn nứt ra, lửa giận trong lòng không thể nguôi ngoai.
Thấy cảm xúc Nguyễn Tri Hạ quá kích động, Tư Mộ Hàn trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ đưa người xuống.
"Đưa bà ta đi, thông báo cho đồn cảnh sát, canh giữ chặt chẽ!"
"Vâng."
Vệ sĩ lập tức áp giải Mộc Tĩnh Tâm ra ngoài.
Sau khi Mộc Tĩnh Tâm nghe tin mình sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, bà ta chẳng có chút sợ hãi mà còn cười một cách đắc ý, càn rỡ: "Ha ha ha..."
Tiếng cười càn rỡ văng vẳng bên tai Nguyễn Tri Hạ, giống như một bản nhạc ma thuật không gạt đi được, khiến cô phiền muộn, nóng nảy, tức giận khó nhịn.
“Sao bà ta có thể chứ!” Nguyễn Tri Hạ tức đến mức sức lực toàn thân không nhấc lên nổi: “Làm sao bà ta có thể nổi điên như vậy!"
"Đủ rồi, Hạ Hạ, tỉnh táo lại."
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cố gắng hết sức để cô bình tĩnh lại.
Dưới sự an ủi của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô ngồi trên sô pha, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận.
Con người điên cuồng như vậy, thật sự không thể dễ dàng buông tha.
Bà ta nên bị xử tử!
“Hạ Hạ, uống chút nước đi.” Tư Mộ Hàn đưa một ly nước ấm qua.
Nguyễn Tri Hạ nhận lấy nó, lơ đãng nhấp vài ngụm.
…
Mộc Tĩnh Tâm bị cảnh sát bắt vì nhiều vụ giết người.
Chỉ cần có bằng chứng, bà ta có thể bị kết án trực tiếp.
Đối với trường hợp của Nguyễn Tử Hành, do thi thể bị đun sôi ở nhiệt độ cao, gây khó khăn cho công tác thu thập chứng cứ pháp y nên ngày tuyên án đã được lùi lại đến nửa tháng sau.
Sau khi nghe tin, Nguyễn Tri Hạ không nói gì, chỉ nhốt mình trong phòng ngủ và không đi đâu.
Thay vì ngược đãi bản thân, cô lại ăn uống như bình thường.
Chỉ có điều, cô không cho phép Tư Mộ Hàn ngủ chung giường với mình.
Tư Mộ Hàn đã mấy ngày không được ôm vợ đẹp ngủ nên chỉ biết thở dài bất lực. Anh tự làm tự chịu, đáng đời phòng không gối chiếc.
…
Mộc Quý Bạch vội vã trở về từ đảo ở một tuần sau khi nhận được tin dữ của Nguyễn Tử Hành.
Khi quay lại, anh ta cũng mang theo Dương Tiêu và con trai của họ, Bánh Trôi Nhỏ.
Sau khi trở về Hàng Châu, đầu tiên Mộc Quý Bạch đến bệnh viện và mắng Nguyễn Thiên Dân đã bị trúng gió một trận.
Sau đó, anh ta mới đưa Dương Tiêu và Bánh Trôi Nhỏ đến biệt thự của Tư Mộ Hàn ở vịnh Kim Sa.
Khi Mộc Quý Bạch đến gặp Nguyễn Tri Hạ, cô đang ngồi trên giường một mình, trên tay cầm bức ảnh duy nhất của mình và Nguyễn Tử Hành, nhìn bằng ánh mắt trống rỗng.
Mộc Quý Bạch nhìn khuôn mặt gầy gò của Nguyễn Tri Hạ, cực kỳ đau lòng.
Anh ta sải bước đi tới: "Hạ Hạ..."
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của Mộc Quý Bạch, đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy Mộc Quý Bạch đang đi về phía mình, mũi cô đột nhiên chua xót, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Cậu út, cậu đã trở lại rồi sao?"
"Thật sự xin lỗi, cậu út về muộn rồi."
Mộc Quý Bạch nhìn khuôn mặt gầy gò và xanh xao của cô, đau lòng nói.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "Không liên quan gì đến cậu út, là cháu đã không bảo vệ tốt cho Tử Hành, là lỗi của cháu."
Là do cô đã quá tin tưởng Nguyễn Thiên Dân, là cô đã quá lơ là Tử Hành nên mới dẫn đến một cái kết như vậy.
"Hạ Hạ, chuyện đã xảy ra rồi, phải học cách buông tay."
Mộc Quý Bạch nhìn cô đổ hết lỗi cho bản thân, thở dài khuyên nhủ.
Nguyễn Tri Hạ chỉ gật đầu và không nói gì.
Buông tay, nói thì dễ hơn làm.
Cái chết của Tử Hành sẽ luôn là một cái gai trong tim cô.
Không bao giờ có thể quên.
Dương Tiêu dắt tay Bánh Trôi Nhỏ đứng ở cửa, nhìn Mộc Quý Bạch đang đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến như vậy.
Trái tim cô ấy chợt nhói đau.
Đã từng, cô ấy nghĩ mình chỉ đơn giản là muốn ở bên cạnh người đàn ông đó, cho dù là dùng con trai thì cô ấy cũng không quan tâm.
Nhưng cho đến một ngày...
Cô ấy vẫn vượt qua ranh giới, còn anh ta thì nghĩ rằng mình chỉ nằm mơ một giấc mộng xuân mà thôi.
Dương Tiêu khẽ nhắm mắt lại, giấu đi những ký ức về đêm hôm đó.
"Mẹ, tại sao chúng ta không vào?"
Bánh Trôi Nhỏ nhìn mẹ của mình rồi ngây ngô hỏi.
Dương Tiêu cười dịu dàng, cúi người xoa đầu Bánh Trôi Nhỏ, nhẹ giọng nói với cậu:
"Bánh Trôi, chị đó tâm trạng không tốt, Bánh Trôi an ủi chị một chút được không?"
Bánh Trôi Nhỏ lập tức gật đầu: "Được, được ạ, Bánh Trôi thích chị gái nhỏ nhất."
Dứt lời, Bánh Trôi Nhỏ nhảy chân sáo chạy vào.
"Ba ba, chị gái xinh đẹp, Bánh Trôi đến rồi."
Bánh Trôi Nhỏ chạy đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ với đôi chân ngắn, đôi mắt đen to tròn ấy sáng rực nhìn Nguyễn Tri Hạ và Mộc Quý Bạch.
Nguyễn Tri Hạ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bánh Trôi Nhỏ xinh đẹp đáng yêu xuất hiện ở đây. Khi nghe cậu bé gọi Mộc Quý Bạch là ba thì đôi mắt của cô càng mở to hơn.
Nguyễn Tri Hạ hết sức kinh hãi mà hỏi: "Cậu út, thằng bé gọi cậu là gì?"
“Đương nhiên là em gọi ba ba rồi.” Bánh Trôi Nhỏ nhẹ nhàng đáp lại trước.
Mộc Quý Bạch nhìn Bánh Trôi Nhỏ hận không thể khiến cả thế giới sẽ biết rằng anh ta là ba của cậu thì bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của cậu.
Nguyễn Tri Hạ choáng váng.
"Cậu út, Bánh Trôi Nhỏ là con của cậu à? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Là như vầy."
Ký ức của Mộc Quý Bạch quay lại ngày Nguyễn Tri Hạ nhập viện vì đau bụng kinh.
Hôm đó, khi anh ta đang làm thủ tục xuất viện cho Hạ Hạ thì đột nhiên có tiếng động ở hành lang bệnh viện.
Anh ta vô thức nhìn qua.
Khi nhìn thấy Dương Tiêu cả người bê bết máu, đi phía sau một nhóm bác sĩ và y tá, đồng tử của anh ta vô thức siết chặt lại.
Trên giường cấp cứu có một cậu bé cũng bê bết máu, cơ thể toàn là máu, nhưng khuôn mặt tương đối sạch sẽ.
Nhìn Bánh Trôi Nhỏ nằm trên giường bệnh, lòng Mộc Quý Bạch chợt nhói đau.