Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ sắp nói ra chân tướng, Nguyễn Tử Nhu vội vàng đứng lên, nói trước cô một bước: "Hai mẹ con em làm gì Tử Hành chứ?".
"Chị à, chị đừng có dội nước bẩn lên người hai mẹ con bọn em chứ! Rõ ràng là chị dẫn người về đánh hay mẹ con em, ngay cả Tử Hành cũng bị ngộ thương! Có phải chị định nói với ba rằng là em đánh Tử Hành đúng không?"
Cô ta giống như là không dám tin nhìn Nguyễn Tri Hạ: "Chị à, em thật sự không ngờ rằng chị lại là người như vậy đấy!"
Nguyễn Tử Nhu lại nhìn về phía Nguyễn Thiện Dân, ấm ức nói: "Bình thường con đối xử với Tử Hành như thế nào thì ba cũng thấy mà. Tử Hành là em trai của con, con thương nó còn không kịp nữa, ngược lại là chị, bình thường ít khi ở nhà, lại luôn làm như mình đối xử rất tốt với Tử Hành vậy, nhưng sau lưng thì sao chứ, còn không biết đã làm gì Tử Hành rồi nữa!".
"Nguyễn Tri Hạ, mày tốt thật đấy, không chỉ dẫn người trở về đánh Nhu Nhi và Uyển Du, lại còn dám làm tổn thương Tử Hành ư? Mày là cái thá gì? Ai cho mày lá gan làm Tử Hành bị thương?"
Lời nói của Nguyễn Tử Nhu khiến cho Nguyễn Thiện Dân giận đến đỏ mắt, ông ta gần như không thèm hỏi lí do, trực tiếp định tội cho Nguyễn Tri Hạ.
"Mày cho rằng mày gả cho Tư Mộ Hàn thì có thể không đặt nhà họ Nguyễn vào mắt à, tao nói cho mày biết, tao là ba của mày! Tao muốn làm gì mày thì nhà họ Tư cũng không dám nói cái gì đâu!"
Nguyễn Thiện Dân vừa nghĩ tới con trai bảo bối của ông ta cũng bị đánh, giơ tay lên muốn cho Nguyễn Tri Hạ một bạt tai.
Nguyễn Tử Nhu thấy vậy, ở một bên mím môi cười trên nỗi đau của người khác.
Nguyễn Tri Hạ một phát bắt được tay của Nguyễn Thiên Dân, ánh mắt tràn đầy thất vọng đối với Nguyễn Thiện Dân.
Cô hung hăng hất tay của Nguyễn Thiện Dân ra: "Tôi làm Tử Hành bị thương?"
Nguyễn Tri Hạ bị chọc tới tức cười.
Miệng tiếp tục nói: "Đầu của ông bị nước vào rồi hay là bị hai mẹ con kia chuốc thuốc mê vậy! Tử Hành do mẹ của tôi sinh! Tôi nỡ làm nó bị thương sao?"
Thật sự rất tức cười, vậy mà ông ta lại tin tưởng chuyện điên khùng mà Nguyễn Tử Nhu nói là cô làm Tử Hành bị thương.
Trái tim của cô triệt để nguội lạnh.
Cô cho là ông ta chỉ thiên vị Nguyễn Tử Nhu, nhưng chưa từng nghĩ rằng ông ta căn bản là đã bị chuốc bùa mê thuốc lá gì rồi, đôi mẹ con kia nói cái gì thì ông ta lập tức tin cái đó.
Trái lại cô không làm cái gì mà cũng bị dội cho cả người đen như mực.
"Cho dù tôi nói cái gì, làm cái gì, ông cũng chưa từng để mắt đến. Đều là con gái của ông, sao ông lại bất công như vậy chứ! Nguyễn Tử Nhu là con gái của ông, chẳng lẽ tôi không phải ư! Ông quên. là ông đã đồng ý với mẹ là sẽ chăm sóc hai chị em tôi thật tốt à?" Nguyễn Tri Hạ khổ sở tuyệt vọng gào thét.
Cô không rõ, đều là con gái của ông, vì sao Nguyễn Tử Nhu muốn cái gì có cái đó, kiêu ngạo cao quý.
Mà cô thì lại như một người hầu, đồ dùng, đồ ăn, thức uống còn kém hơn cả người hầu.
Thậm chí thỉnh thoảng còn bị hai mẹ con kia bắt nạt.
Tại sao cô lại có người ba như vậy chứ?
"Mày câm miệng lại cho tao! Đừng có nhắc tới mẹ của mày!"