Một nghề chuyên nghiệp như nhà thiết kế là lựa chọn hàng đầu của nhiều cô con gái nhà giàu theo học.
Vì vậy so với họ, Nguyễn Tri Hạ không có chống lưng, chỉ là một tên hệ trước mặt tất cả các công tử tiểu thư nhà giàu ở đây.
Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ lại đoạt lấy nổi bật ở hai cuộc thi, lần thứ nhất đoạt hạng ba, lần thứ hai trực tiếp vô địch.
Điều này khiến các thí sinh năm nay vô cùng e ngại trước thực lực của cô.
Dù sao trò hề trước mặt bọn họ kia đều khiến bọn họ sợ hãi.
Nguyễn Tri Hạ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bạn học đó mà không đáp lại.
Cô tiếp tục trang điểm cho mình.
Bởi vì phải phụ trợ cho trang phục nên cô phải trang điểm tinh tế, phải khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
"Nguyễn Tri Hạ, tôi đang nói chuyện với cô đó!"
Thấy Nguyễn Tri Hạ phớt lờ mình, người này bất mãn đả vào chân Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bị người đó làm cho khó chịu đến mức không thể tập trung trang điểm, bỏ bút chì kẻ lông mày xuống, thờ ơ nhìn bạn học rồi lạnh lùng hỏi: "Có việc gì không?"
Sau đó cô nói: "Nếu có bất cứ điều gì, xin vui lòng nói với tôi sau cuộc thi, hiện tại tôi không rảnh, xin đừng làm phiền tôi nữa, cảm ơn."
Nói xong, Nguyễn Tri Hạ cầm cây chì kẻ lông mày lên và tập trung vào việc vẽ lông mày.
Hoàn toàn không để ý đến người đó.
"Cô.."
Người bạn học đã phát cáu vì lời nói của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng lại không biết nói gì cả.
Vì cô ta cũng không thể ép Nguyễn Tri Hạ nói chuyện với mình.
Cô ta tức giận lắc đầu ậm ừ rồi bỏ đi.
Bên tại cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Nguyễn Tri Hạ thở ra một hơi, sau đó tiếp tục trang điểm.
Ở phía xa, một ánh mắt cay nghiệt rơi vào lưng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tử Nhu nhìn Nguyễn Tri Hạ đang trang điểm, đôi mắt cô ta như bị nhiễm độc, trông như sắp xé rách Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ muốn vào Hoa Khế sao?
Nằm mơ đi!
Cô ta sẽ không để Nguyễn Tri Hạ được như ý muốn!
Nguyễn Tử Nhu cười khẩy, xoay người rời khỏi phòng thay đồ.
Số thứ tự của Nguyễn Tri Hạ là số 18.
cũng không phải ở đầu hay cuối, mà là ở giữa.
Cũng không biết tại sao những bụng cô đột nhiên bị đau.
Cô nhìn thời gian, thấy vẫn còn mười lăm phút trước khi bắt đầu.
Cô nhanh chóng cầm lấy bộ trang phục dự thi và bước vội vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô vừa bước ra khỏi phòng thì sau đầu cô đau nhói lên, cô chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Thì đã ngất đi trước.
Nguyễn Tử Nhu đứng bên cạnh tủ cầm gậy, nhìn Nguyễn Tri Hạ đã ngất đi bên ngoài phòng, khóe miệng nhếch mép.
Cô ta đưa tay ra và cầm lấy chiếc túi trong tay Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta lấy trang phục dự thi của Nguyễn Tri Hạ ra!
Trang phục đẹp như vậy được Nguyễn Tri Hạ làm ra sao?
Nguyễn Tử Nhu cảm thấy ông trời thực sự quá ưu ái Nguyễn Tri Hạ rồi.
Tại sao một đứa con hoang như cô cũng xứng với tài thiết kế tốt như vậy chứ?
Tại sao cô ta lại không biết?
Nhìn bộ trang phục trong tay rồi nhìn Nguyễn Tri Hạ đang bất tỉnh, Nguyễn Tử Nhu lấy cây kéo đã chuẩn bị trước đó ra, cắt chiếc váy xinh đẹp trên tay ra thành từng mảnh.
Nhìn trang phục rơi đầy trên sàn nhà, Nguyễn Tử Nhu cười đến méo mặt.
"Nguyễn Tri Hạ, không có trang phục dự thi, để tôi xem cô nổi bật như thế nào!"
"Một đứa con gái của tội phạm cưỡng hiếp như cô vẫn nên sống thấp kém đi!"
Nguyễn Tử Nhu kéo Nguyễn Tri Hạ trở lại một phòng vệ sinh nhỏ, để cô ngồi trên nắp bồn cầu, sau đó dùng gậy từ bên ngoài ấn vào cửa rồi khóa trái lại, dường như muốn loại bỏ mọi khả năng cô có thể ra ngoài.