Anh muốn ôm cô vào lòng, trấn an cố đến cỡ nào chứ.
Nhưng ngay lúc này, giờ này phút này, anh chỉ có thể coi như không biết bất cứ cái gì.
Bởi vì anh biết, nếu để Hạ Hạ biết anh đã biết tất thảy, sẽ chỉ khiến cô khóc càng thêm to mà
thôi.
“Tư Mộ Hàn..”
Nguyễn Tri Hạ khóc nức nở hô nhẹ tên anh.
“Tư Mộ Hàn, em thật sự, thật sự rất sợ hãi.”
Nguyễn Tri Hạ nép vào lồng ngực anh, cô khóc có phần không kiềm chế được.
Tư Mộ Hàn, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nguyễn Tri Hạ thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt nữa rồi.
Cô vốn tưởng rằng nếu làm phẫu thuật, có lẽ cơ hội sẽ là năm mươi phần trăm.
Nhưng hiện thực đã nói cho cô biết, tỷ lệ thành công chỉ có ba mươi phần trăm mà thôi!
Điều này khiến cô thật sự khó có thể tiếp nhận.
Cô lo sợ sau khi cô đồng ý để ca phẫu thuật được tiến hành, thì người đàn ông của cô sẽ không bao giờ có thể bước ra nữa.
Nhưng nếu không tiến hành phẫu thuật thì cuối cùng Tư Mộ Hàn vẫn sẽ chết.
Tại sao chứ?
Tại sao lại bắt người đàn ông cô yêu phải đối mặt với việc lựa chọn sinh tử như vậy?
Tư Mộ Hàn nghe tiếng nức nở thỉnh thoảng lại văng vẳng bên tai, trên cánh tay anh, cơ thể người phụ nữ run rẩy không ngừng, trái tim anh giống như bị người ta dùng kim đâm, cứ đâm hết lần này tới lần khác, đau đớn vô cùng.
Cảm nhận được cô gái nhỏ trong lồng ngực mình đang đau khổ đến nhường nào, khóe mắt Tư Mộ Hàn vô tình lướt qua một hàng lệ trong veo.
Biết rõ cô đang khóc, nhưng anh chỉ có thể giả bộ như không biết cái gì.
Đêm dài cứ từ từ trôi, trái tim ai đó, đang khóc.
Khóc một đêm, cũng suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng Nguyễn Tri Hạ quyết định để Tư Mộ Hàn làm phẫu thuật.
Thay vì cứ ngồi không chờ đợi cho tới khi giây phút cuối cùng của cuộc đời tới, chi bằng thử đánh cược một ván.
Biết đâu lại có kỳ tích xảy ra?
Khi Nguyễn Tri Hạ nói với Tư Mộ Hàn rằng anh cần làm phẫu thuật ngay lập tức, điều ngạc nhiên là, Tư Mộ Hàn không hề cự tuyệt.
“Tư Mộ Hàn, anh đồng ý sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn bằng vẻ mặt không thể tin được, như thể cô không ngờ tới anh sẽ đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Cô còn đang nghĩ cách khuyên anh như thế nào nữa chứ.
“Ừ. Anh đồng ý.”
Nghe Nguyễn Tri Hạ khóc suốt cả đêm, trái tim anh như tan nát.
Anh chợt nghĩ thông.
Thay vì cứ ngồi không chờ đến cùng, khi ấy một tia hy vọng cũng chẳng còn.
Vậy thì chi bằng thử đánh cược một ván đi.
“Tư Mộ Hàn...”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, đột nhiên cô cùng không biết nên nói gì cho phái nữa.
Tư Mộ Hàn duỗi tay xoa xoa tóc cô, an ủi: “Không cần nói gì hết cả.”
Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô: “Anh hiểu.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức ôm chặt lấy anh.
Tư Mộ Hàn ôm lại cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Cuộc chia ly dường như đã ở gần ngay trước mắt rồi.
Vì vậy, cả hai cực kỳ quý trọng những phút giây làm vợ chồng có lẽ là cuối cùng này.
Cho nên, một đêm này, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ dường như đều không biết mệt mỏi dốc hết sức ôm đối phương.
Sau khi kết thúc cuộc triền miên dài như gần cả một thế kỷ này.
Tư Mộ Hàn vuốt ve gương mặt mệt mỏi đã ngủ thiếp đi của Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt không có ánh sáng lúc này hiện lên đầy nỗi nhớ nhung và quyền luyến, không nỡ rời xa.
Anh cúi đầu xuống giữa trán người phụ nữ, đặt một nụ hôn nồng cháy lên trán cô.
Sau đó, anh từ từ rút cánh tay ra khỏi cổ người phụ nữ, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Anh cẩn thận giở chăn ra, mặc quần áo tươm tất vào.
Anh không nỡ mà nhìn về phía chiếc giường, như thể một luồng sáng mà anh luôn luyến tiếc đã lọt vào mắt, xuyên qua màn đêm đen tối.
Một phút sau, anh quyết tâm xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng.
Cùng lúc đó, người trên giường cũng nhẹ nhàng thì thầm một tiếng: “Tư Mộ Hàn, em yêu anh.”
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường lúc này đang còn trong mộng đẹp với Tư Mộ Hàn, hoàn toàn không cảm nhận được người đàn ông cô đang yêu đang rời đi.
Trong mơ, cô đang tổ chức hôn lễ linh đình với người đàn ông cố yêu.
Cô mặc áo cưới trắng tươm, đang bước gần đến với anh, càng bước càng gần.
Cuối cùng, cô thành công bước tới bên cạnh người cô yêu, đôi bàn tay anh khẽ nắm lấy đôi tay mang găng tay màu trắng, đeo vào tay có một chiếc nhẫn được đặt riêng, đẩy khít vào ngón tay cô.
Buổi sáng thức dậy, Nguyễn Tri Hạ phát hiện không còn hình bóng người bên cạnh nữa.
Cô đưa tay ra sở ga giường, không có độ ẩm.
Nhất thời trong lòng cô nổi lên một dự cảm không lành.
Cô lập tức ngồi dậy, mặc đồ vào rồi vội vàng súc miệng rửa mặt.
Cô cứ vậy mà chạy ra khỏi căn phòng vip.
Nguyễn Tri Hạ chạy đến phòng của Quan Diêm, chỉ thấy phục vụ đang dọn dẹp.
Cô vội vàng kéo người phục vụ lại hỏi: “Cho tôi hỏi khách trong phòng này đi đâu hết rồi?”