Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừ. Bên kia đã lên chuyên cơ đến nước M rồi, Mộ Hàn, cậu ấy có hy vọng rồi." 

Bác sĩ Tom đã biết Tư Mộ Hàn vài năm nay, có thể tìm thấy hậu duệ của ân sự mình để mổ chính cho anh. 

Ông ấy vui mừng từ tận đáy lòng. 

Sau khi nghe những lời của bác sĩ Tom, Quan Diêm đã xúc động đến mức không nói được lời nào, nước mắt tuôn rơi không ngừng. 

Cậu chủ của anh ta được cứu rồi. 

Cậu chủ của anh ta được cứu rồi! 

Quan Diêm ước gì có thể hét lên ba lần! 

Tư Mộ Hàn, người đã được tiêm thuốc mê và rơi vào thế giới mơ hồ, không hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. 

Lúc này trên máy bay tư nhân, Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, Mục Cảnh Y, Bạch Tuyền và một người đàn ông mà cô không quen biết, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ. 

Người đó là cha của Mục Cảnh Y, Mục Thạc. 

Họ đang bay trên bầu trời của đường đến đất nước M. 

Suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ dần trở lại một giờ trước. 

Khi cô và Mặc Thâm chuẩn bị xuất viện đi tới sân bay, một chiếc xe ô tô màu đen đột nhiên dừng trước mặt họ. 

27 

Ngay sau đó, cửa kính xe được người bên trong hạ xuống, khuôn mặt chững chạc và kiên định lọt vào mắt Nguyễn Tri Hạ. 

Đó là khuôn mặt của một người lớn tuổi, khuôn mặt lạnh lùng đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn còn khá trẻ. 

Nhìn thì có vẻ như đã bốn mươi tuổi. 

Nét mặt thâm trầm của người đàn ông khiến Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến một người, Mục Cảnh Y. 

Ngũ quan của người đàn ông này giống bảy tám phần với Mục Cảnh Y. 

Nhưng đôi mắt của người đàn ông ấy là một màu đen tuyền. 

Sáng như màu con người của cô, đen tuyền y hệt. 

Hơn nữa, giống như cô, ông ta có một đôi lông mi dày và dài như lông vũ. 

Nguyễn Tri Hạ mơ hồ nhìn thấy bóng mình trong mắt người đàn ông. 

Khi Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn Mục Thạc, Mặc Thâm đang ở bên cạnh cô, bước tới xe và kính cẩn nói với người đàn ông: "Ba nuôi." 

Đôi con ngươi sâu thẳm của Mục Thạc tình cờ dời đến trên người Nguyễn Tri Hạ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt của Mục Thạc nhíu chặt lại trong giây lát. 

Chỉ là một khoảnh khắc, chỉ là thoáng qua. 

Ông ta nhìn về phía Mặc Thâm, nói với anh ta: "Lên xe." 

"Ba nuôi, bọn con..." 

Mặc Thâm mở miệng, đang định nói khi anh ta và Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị ra sân bay, Mục Thạc dường như biết anh ta định làm gì, cũng không đợi anh ta nói xong. 

Ông ta nói: "Con quên rằng hải đảo một ngày chỉ có một chuyến chuyên cơ thôi sao? Dắt cô ấy theo đi, ba để chuyên cơ cá nhân đưa hai đứa đi." 

Đôi con ngươi màu nâu của Mặc Thâm kinh ngạc dần theo giọng nói của Mục Thạc. 

Anh ta dường như không nghĩ rằng Mục Thạc sẽ biết rằng anh ta muốn đến nước M, anh ta thậm chí càng không nghĩ tới Mục Thạc sẽ sử dụng máy bay riêng của mình để đưa họ đến nước M. 

Chuyện là vậy. 

Nguyễn Tri Hạ mơ màng theo lên xe Mục Thạc. 

Khi Mộc Quý Bạch làm xong thủ tục bước ra, phát hiện Nguyễn Tri Hạ đã theo Mặc Thâm lên xe Mục Thạc, anh ta liều mạng đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước. 

Cuối cùng, anh ta bất lực nhìn chiếc xe vụt đi ngay trước mắt. 

Mộc Quý Bạch tức giận đá vào lan can bên đường. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Mục Thạc đang ngồi đối diện với cô, tựa đầu như đang ngủ, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ. 

Cô thậm chí không biết đó là cảm giác gì nữa. 

Hơn nữa, cô luôn cảm thấy có một sự quen thuộc gì đó với người đàn ông này. 

Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông ta. 

Mục Thạc cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, mặc dù ông ta rất muốn trực tiếp ngó lơ nó. 

Nhưng ánh mắt đó quá rõ ràng, cho dù cố ý muốn lờ đi cũng khó. 

Ông ta bất giác mở mắt ra, ánh mắt ông ta vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ. 

Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng Mục Thạc sẽ đột nhiên mở mắt, không khỏi sửng sốt, cô bối rối mím môi xấu hổ. 

Mục Thạc nhìn vào khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, đội con ngươi sâu hút hơi nheo lại. 

Phảng phất nhớ lại một vài ký ức, nhưng khi nghĩ sâu hơn thì lại nhức đầu khôn nguôi, ông ta bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Mục Thạc dời tầm mắt, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 

Doạ cô sợ chết khiếp lên được. 

Uy nghiêm đáng sợ thật đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK