Phục vụ nói: “Khách phòng này đã trả phòng từ rạng sáng rồi cơ”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên trừng to hai mắt, dường như không ngờ tới Quan Diêm đã trả phòng.
Nói vậy thì tối qua Tư Mộ Hàn cũng lén rời đi ư?
Nguyễn Tri Hạ không muốn tin, cô lại chạy ra ngoài.
Cô gõ cửa phòng Mộc Quý Bạch, nhưng Mộc Quý Bạch dường như cũng không có ở đó, cô lại bấm chuông cửa, lại gõ cửa, nhưng vẫn không có ai mở cửa.
Nguyễn Tri Hạ không cam tâm mà bước tới thang máy xuống dưới tìm người.
Thang máy xuống lầu 1, Nguyễn Tri Hạ không đợi được nữa mà chạy xộc ra ngoài.
ở sảnh khách sạn, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Cô mừng rỡ chạy xông tới.
Nguyễn Tri Hạ kéo cổ tay người đàn ông lại, mừng rỡ gọi thành tiếng: “Tư Mộ Hàn!”
Người đàn ông bị cô kéo tay quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô gái, cô là
ai?"
Nguyễn Tri Hạ thấy mình nhận nhầm người, lập tức buông tay anh ta ra, theo phản xạ mà lùi lại mấy bước.
Hốc mắt cô đỏ hoen trong chốc lát.
Tại sao không phải Tư Mộ Hàn?
Rõ ràng là bóng lưng đó giống đến vậy cơ mà?
Nguyễn Tri Hạ thất vọng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi.
“Này, cô khóc gì vậy?”
Người đàn ông cạn lời.
Cô gái này kỳ lạ thật, đột nhiên kéo tay anh ta lại rồi bật khóc với anh ta.
Người không biết gì còn tưởng anh ta làm gì cô ấy chứ.
Mộc Quý Bạch bước vào khách sạn thì vừa đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang khóc bù lu bù loa với một người đàn ông lạ mặt.
Mà người đàn ông đó cũng ngơ ngác nhìn Nguyễn Tri Hạ, dường như cũng cảm thấy có hơi lạ lùng.
Mộc Quý Bạch bước đến giữ vai cô, vội vàng nói: “Hạ Hạ, sao thế?”
Nghe tiếng Mộc Quý Bạch, Nguyễn Tri hạ nhất thời nhìn về phía Mộc Quý Bạch, đôi mắt như hồ nước mùa thu ngập tràn nước mắt, cô nghẹn ngào: “Cậu, Tư Mộ Hàn đâu?”
Mộc Quý Bạch nhớ lại những gì Tư Mộ Hàn nói với anh ta lúc rạng sáng, anh ta bỗng thấy phiền lòng.
Anh ta nợ họ gì chứ?
Có chuyện gì mà không nói trước mặt được, phải kéo anh ta vô làm trung gian thế này.
“Hạ Hạ, đừng tìm nữa, Tư Mộ Hàn đi rồi.”
Đôi mắt nhìn về phía Mộc Quý Bạch của cô phút chốc trở nên mơ hồ, nước mắt rơi như mưa
nặng hạt.
Cô vừa lau nước mắt, vừa tức giận mắng: “Đồ bịp bợm!”
“Tên lừa đảo này!”
Cô nói rồi, cô muốn đi cùng anh!
Sao anh có thể lén bỏ đi như vậy, sao anh có thể để cô lại đây một mình!
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi ra ngoài.
Cô phải đi tìm anh!
Dường như biết Nguyễn Tri Hạ sắp làm gì, Mộc Quý Bạch lập tức kéo tay cô lại: “Hạ Hạ, trước khi rời đi Tư Mộ Hàn đã nói với cậu là không cần đi tìm cậu ấy.”
Mộc Quý Bạch tự thấy mình không nên nhúng tay vào chuyện này.
Tư Mộ Hàn cũng thật là.
Tại sao không thể nói thẳng với cô, cứ phải để anh ta chuyển lời.
Nguyễn Tri Hạ lại càng khóc nhiều hơn nữa.
Tư Mộ Hàn, tên xạo sự này, rõ ràng họ đã hứa với nhau rồi mà.
Sẽ không bao giờ lìa xa mà.
Sao anh có thể tự trốn đi như vậy.
Cô đẩy tay Mộc Quý Bạch ra, lắc đầu nói: “Không, cháu không chịu! Cháu không muốn nghe lời anh ấy!”
Anh còn không nghe lời cô, sao cô phải nghe lời anh!
Mộc Quý Bạch bước tới giữ vai cô, ngữ khí có vẻ giận dữ: “Nguyễn Tri Hạ, cháu đừng tự làm theo ý mình mãi vậy được không? Tư Mộ Hàn giữ cháu lại đây, là vì cái gì chẳng lẽ cháu không biết?”
Tuy anh ta rất không tán đồng cách làm của Tư Mộ Hàn.
Nhưng anh ta cũng nể phục Tư Mộ Hàn, anh yêu Nguyễn Tri Hạ như vậy, trong lúc cần sự ở bên của Hạ Hạ như vậy mà anh vẫn có thể nhịn khổ sở để tự đối mặt mọi chuyện một mình, để Mộc Quý Bạch chăm sóc Hạ Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cau mày, tức giận nhìn Mộc Quý Bạch: “Cháu không biết!”
“Cháu không biết gì cả!”
“Cháu chỉ biết người đàn ông cháu yêu sắp phải lên bàn phẫu thuật, anh ấy phải chiến đấu Với Thần Chết, cháu không thể không làm gì mà chỉ biết đợi ở đây!”
Cô không biết Tư Mộ Hàn tại sao lại làm vậy mà để cô ở lại đây, nhưng lần này cô không thể không đi.
Cô sợ đến lúc mình nhận được tin của anh, sẽ là tin xấu anh đã ra đi.
Thấy Nguyễn Tri Hạ cố chấp như vậy, Mộc Quý Bạch cũng cảm thấy bất lực.
Anh ta móc điện thoại ra, phát đoạn ghi âm của Tư Mộ Hàn cho cô nghe.
“Hạ Hạ, lúc em nghe thấy đoạn ghi âm này, anh đã ngồi trên máy bay đến nước M rồi
Hạ Hạ, anh biết em sẽ giận lắm, nhưng Hạ Hạ à, anh sợ, anh sợ mình không làm được gì, không bảo vệ được em, vậy nên Hạ Hạ, nghe lời nhé, đừng đến nước M tìm anh, cũng không cần về Hàng Thành, cứ ở đế đô với cậu em trước.
Anh biết em chắc chắn sẽ nói em không muốn nghe lời anh,nhưng Hạ Hạ này, đừng để anh mất hết tôn nghiêm như vậy, nếu em còn xảy ra chuyện gì vì anh nữa, thì cả đời này anh cũng không tha thứ cho chính mình đâu.
Hạ Hạ, nếu em yêu anh thật lòng thì đừng đến tìm anh.
Anh sẽ cố gắng, nếu anh phẫu thuật thành công thì anh sẽ về tìm em. Nếu trong vòng nửa năm anh không xuất hiện nữa thì hãy quên anh đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong đoạn ghi âm, sức lực cả người như bị rút cạn, cơ thể cô mềm nhũn ra, suýt thì ngã ra đất.
May mà Mộc Quý Bạch nhanh tay, kịp thời giữ cô lại, đỡ cô đến ngồi lên sofa khu chờ của khách giữa sảnh.
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác ngồi thụp xuống sofa, cả người mất hồn như một con rối, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, không khóc cũng không nói gì.
Mộc Quý Bạch thấy cô như vậy, nhất thời cảm thấy đau lòng.