Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Thiếu Khiêm cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu Nhã, đừng lo lắng, anh ba và anh sẽ bảo vệ em." 

Đường Thanh Nhã nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, rụt rè gật đầu: "Cảm ơn anh, Thiếu Khiêm." 

Dù đã không gặp nhau năm năm, cô ta vẫn có thể dễ dàng nhận ra những người xung quanh anh Mộ Hàn. 

Đường Thanh Nhã nhìn quanh, rồi nhìn Tư Mộ Hàn và Lãnh Thiếu Khiêm, cuối cùng đã nhận ra, cô ta thực sự đã trốn thoát khỏi nơi đó... 

Cô ta đã thực sự thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông đó. 

Năm năm sống trong địa ngục đã làm cô ta tê liệt. 

Nhìn xong, Đường Thanh Nhã đột nhiên bật khóc. 

"Anh Mộ Hàn, em thật sự trở về rồi sao?" 

Cô ta không thể tin được. 

Cô ta nghĩ rằng anh Mộ Hàn đã bị nổ chết, cho nên cả người cô ta như mất hết ý chí, sau đó lại bị tra tấn bởi những người đó... 

Thậm chí... 

Đường Thanh Nhã nhắm mắt lại, đau đớn không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đó. 

"Tiểu Nhã, em đã trở về, em đã an toàn." 

Tư Mộ Hàn nhìn cô ta và nói rất nghiêm túc. 

Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn và hít một hơi thật sâu: "Anh Mộ Hàn, thật tốt khi anh vẫn còn sống." 

Đột nhiên, Đường Thanh Nhã nhìn thấy cánh tay đẫm máu của Tư Mộ Hàn, sợ hãi kêu lên: "Anh Mộ Hàn, anh bị thương rồi!" 

Cô ta vội vàng bước tới nắm tay Tư Mộ Hàn, nhìn vết thương sâu hoắm, đôi mắt cô ta chợt đỏ hoe. 

"Anh Mộ Hàn, em vừa mới làm anh bị thương sao?" 

Nhìn vết máu trên mu bàn tay Tư Mộ Hàn, Đường Thanh Nhã cảm thấy vô cùng tự trách. 

Sao cô ta có thể làm tổn thương anh Mộ Hàn thể này chứ? 

Anh ấy là người cô ta yêu nhất. 

Làm sao cô ta có thể làm tổn thương anh chứ... 

Tư Mộ Hàn rút tay khỏi Đường Thanh Nhã và nói với cô ta với vẻ không có gì đáng ngại: 

"Tiểu Nhã, không sao đâu, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Anh ra ngoài nhờ bác sĩ băng bó một chút." 

Nói xong, anh xoay người và bước ra khỏi phòng. 

Một bác sĩ vội vã ra ngoài và nhanh chóng băng bó cho Tư Mộ Hàn. 

Đường Thanh Nhã đứng đó và nhìn xuống tay mình, một tia ảm đạm và tự ti hiện lên trong mắt cô ta. 

Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, đáy mắt cô ta lại khôi phục vẻ bình lặng. 

Khi cô ta ngước mắt lên lên lại, trong mắt không có một tia cảm xúc nào, nhưng đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng dường như có chút đờ đẫn và trống rỗng. 

Một hòn đảo cách xa hàng ngàn dặm. 

Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. 

Cô lật người cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, phát hiện đã hơn mười giờ tối. 

Nói cách khác, cô và Tư Mộ Hàn đã xa cách nhau tám tiếng đồng hồ. 

Thế mà Tư Mộ Hàn còn không thèm gọi cho cô một tiếng nào, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy trong lòng cô đau đớn khôn tả. 

Là vì gặp chuyện khó giải quyết sao? 

Thậm chí không có thời gian để gọi cho cô một cuộc điện thoại? 

Nguyễn Tri Hạ không thể không suy nghĩ lung tung. 

Bên phía Tư Mộ Hàn. 

Anh vốn tưởng Đường Thanh Nhã đã tỉnh táo nên hỏi vài điều về kẻ chủ mưu đứng sau hậu trường. 

Kết quả là cả người Đường Thanh Nhã như bị thứ gì đó kích thích, cô ta đẩy anh ra rồi đập đầu vào tường. 

Cô ta đâm rất mạnh, như thể muốn đâm cho chết luôn, hiện giờ bác sĩ còn đang cấp cứu cho cô ta. 

Tư Mộ Hàn đứng ở cửa phòng mổ, nhìn cánh cửa phòng mổ đóng chặt với vẻ mặt áy náy và tự trách. 

Nếu anh không đột ngột hỏi về kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường, Tiểu Nhã đã không đâm đầu vào tường tự tử. 

"Chết tiệt!" 

Tư Mộ Hàn lạnh lùng nên một đấm vào tường. 

Tại sao anh lại kích động hỏi Tiểu Nhã như vậy chứ? 

"Anh ba, đừng như thế!" 

Lãnh Thiếu Khiêm nhìn thấy Tư Mộ Hàn đập tay vào tường, bàn tay rõ ràng đã đỏ bừng, anh ta nhanh chóng bước tới nắm chặt nắm đấm của anh, an ủi: "Anh ba, Tiểu Nhã sẽ không sao đâu." 

Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ đứng đó nắm tay thật chặt. 

Khoảng mười phút sau, Tư Mộ Hàn bỗng nhiên nhớ ra, anh quên gọi cho Nguyễn Tri Hạ. 

Nghĩ đến việc anh vẫn chưa gọi cho Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn vội vàng lấy điện thoại ra. 

Tuy nhiên, khi lấy điện thoại di động ra, anh phát hiện điện thoại đã hết pin và đã tắt nguồn. 

Tư Mộ Hàn không khỏi ngước mắt lên nhìn phòng mổ vẫn còn sáng đèn đỏ, trong mắt thoáng hiện lên một tia do dự. 

Cuối cùng, anh chọn cách cất chiếc điện thoại đã tắt máy và im lặng nhét nó trở lại túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK