Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói thế thì nhất thời nắm được trọng điểm của cô, không khỏi nhướng mày hỏi.
"Người phụ nữ duy nhất ư?"
"Em sợ anh à?"
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt nguy hiểm, như thể cô dám nói một chữ ừm hoặc gật đầu, anh sẽ giết chết cô.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ không khỏi lóe lên tia chột dạ.
"Sợ…"
Cô vừa dứt lời đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo u ám của người đàn ông, Nguyễn Tri Hạ vội vàng sửa lời nói.
"Lúc trước em sợ, nhưng bây giờ thì không."
Cô là người không giỏi nói dối.
Nếu nói dối, cô sẽ chột dạ.
Do đó cô đã nói thẳng tiếng lòng của mình.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn tối sầm lại, vươn tay nắm chặt bả vai của cô, kéo cô vào lòng.
"Hạ Hạ, em không cần phải sợ anh, cho dù anh tổn thương ai cũng sẽ không tổn thương em."
Nguyễn Tri Hạ chẳng hề do dự gật đầu: "Em tin anh."
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, đáy mắt hiện lên ý cười.
Anh đưa tay nhéo mũi cô: "Đồ ngốc."
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười ngây ngô: "Em không hề ngốc."
Cô nở nụ cười hờn dỗi, giống như cây mắc cỡ đang e thẹn.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy nụ cười xinh xắn rạng rỡ của cô, ánh mắt liền trở nên thâm trầm, anh cúi đầu xuống, chẳng hề kiêng dè hôn lên môi cô.
Nguyễn Tri Hạ đột ngột bị hôn thì nhất thời sững sờ, cô nhìn thấy có một hai người đi đường tình cờ đi ngang qua, gò má nhanh chóng đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Trời ơi, anh..."
Cô giận dữ liếc nhìn người đàn ông, vội vàng đẩy anh ra, che gương mặt nóng bừng rồi chạy khỏi đây trước.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ xấu hổ bỏ chạy thì đôi mắt lóe lên ý cười trêu chọc.
Anh liền sải bước đuổi theo.
...
Trong tiệm cà phê ở Trung tâm thương mại Thế Kỷ.
Đường Thanh Nhã đang ngồi đối diện với An Hiểu Khiết.
An Hiểu Khiết ngồi ở phía đối diện, nhìn gương mặt gầy gò của Đường Thanh Nhã, gương mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên và sửng sốt.
"Tiểu Nhã, mấy năm qua, cậu đã đi đâu? Cậu có biết năm đó vì tìm kiếm cậu, Tư Mộ Hàn đã bị phát nổ bị thương, cũng may là anh ấy đã tỉnh lại, nhưng tiếc rằng, anh ấy vẫn chết."
Gặp lại cô bạn thân sau năm năm xa cách, nhưng trong lòng Đường Thanh Nhã chẳng hề dao động.
Năm đó, sở dĩ cô ta chơi thân với An Hiểu Khiết đa phần đều là vì Tư Mộ Hàn, cô ta cố ý trở thành bạn thân của An Hiểu Khiết.
Nhưng lúc nghe thấy cô ta nhắc đến chuyện Tư Mộ Hàn chết, giữa hai hàng lông mày của Đường Thanh Nhã không khỏi hiện lên tia nghi ngờ.
Đường Thanh Nhã không có điện thoại, nên cô ta chẳng hề hay biết chuyện Tư Mộ Hàn giả chết.
Bây giờ đột ngột nghe thấy An Hiểu Khiết nói Tư Mộ Hàn đã chết, cô ta tức đến mức muốn mắng người.
Nhưng mặt nạ dịu dàng mà cô ta ngụy trang không cho phép cô ta làm điều đó.
Cô ta ngạc nhiên nhìn An Hiểu Khiết, tràn đầy kinh ngạc hỏi:
"Hiểu Khiết, ý cậu là anh Mộ Hàn đã chết sao?"
"Hả?"
An Hiểu Khiết ngạc nhiên nhìn Đường Thanh Nhã, bây giờ mới từ tốn giải thích:
"Tiểu Nhã, cậu vẫn chưa biết ư? Hình như quãng thời gian trước, Tư Mộ Hàn đã qua đời vì bệnh."
Ánh mắt Đường Thanh Nhã lóe lên, lắc đầu nói.
"Tớ không biết, gần đây tớ mới tỉnh lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có thể nói cho tớ biết được không?"
An Hiểu Khiết liền kể mọi chuyện đã xảy ra vào quãng thời gian trước cho Đường Thanh Nhã nghe, kể cả việc Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ly hôn, rồi chuyển sang cưới Nguyễn Tử Nhu.
Đường Thanh Nhã nghe An Hiểu Khiết kể xong thì ánh mắt lóe lên muôn vàn suy nghĩ.
Hóa ra... là thế.
An Hiểu Khiết thấy Đường Thanh Nhã nghe tin Tư Mộ Hàn qua đời, nhưng không hề lộ ra vẻ mặt đau buồn thì không khỏi sửng sốt, cô ta cau mày, không dám tin nhìn Đường Thanh Nhã.
"Tiểu Nhã, hình như cậu chẳng hề đau buồn đúng không?"
Đường Thanh Nhã ngẩn người, bây giờ mới phát hiện biểu hiện của mình quá bình tĩnh rồi.
Cô ta liền nhìn An Hiểu Khiết bằng ánh mắt tràn ngập vẻ đau buồn, ra sức nắm chặt bàn tay đang để lên bàn của An Hiểu Khiết, giọng nói càng mang theo vẻ kích động nghẹn ngào.
"Hiểu Khiết, những gì cậu nói có phải là thật không? Tại sao anh Mộ Hàn lại qua đời cơ chứ?"
An Hiểu Khiết nhìn thấy đôi mắt của Đường Thanh Nhã đã ngấn nước, như sắp khóc thì không khỏi cảm thấy xấu hổ vì hành động ban nãy của mình.
Cô ta vội vàng an ủi: "Được rồi Tiểu Nhã, cậu đừng khóc nữa, là lỗi của tớ, tớ không nên nói những chuyện đau lòng này cho cậu nghe."
Đường Thanh Nhã lắc đầu, khóc lóc thảm thiết: "Không ... Hiểu Khiết, cậu hãy nói cho tớ biết, đây có phải là sự thật không?"
An Hiểu Khiết thấy Đường Thanh Nhã khóc đến mức không thể kiềm chế được, như đã bị đả kích gì đó thì không khỏi buồn bực, đang yên đang lành, tại sao mình lại nói chuyện đau buồn này cho Đường Thanh Nhã chứ.
"Này, Tiểu Nhã, cậu đừng khóc nữa, mọi chuyện đều là lỗi của tớ. Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc đến mấy chuyện này với cậu làm gì? Cậu thấy tớ có ngốc nghếch không?"
Đường Thanh Nhã khóc một lúc, mới miễn cưỡng kìm được nước mắt.
An Hiểu Khiết thấy cuối cùng cô ta cũng ngừng khóc, mới cảm thấy trời quang mây tạnh.
Nhưng, cô ta nhìn hai vệ sĩ đứng sau lưng Đường Thanh Nhã, trong lòng không khỏi nghi ngờ lần nữa.
Tư Mộ Hàn đã mất rồi, tại sao Đường Thanh Nhã vẫn có vệ sĩ đi theo bảo vệ vậy?
"Tiểu Nhã, hai vệ sĩ sau lưng cậu là do cậu tự thuê à?"
An Hiểu Khiết hơi dè dặt hỏi.
Đường Thanh Nhã nheo mắt lại, lắc đầu nói:
"Không phải, là một người bạn đã thuê giúp tớ. Anh ấy lo lắng cho sự an toàn của tớ, nên đã cử vệ sĩ đến bảo vệ tớ."
An Hiểu Khiết nhất thời ngưỡng mộ nói: "Trời ơi, cậu thật hạnh phúc, bạn của cậu đối xử rất tốt với cậu."
Đường Thanh Nhã gật đầu đầy ẩn ý: "Ừm, quả thật anh ấy đối xử rất tốt với tớ."
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Đường Thanh Nhã, trong lòng An Hiểu Khiết cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta thuận miệng nói: "Tiểu Nhã, cậu thật may mắn, lúc trước có Tư Mộ Hàn cưng chiều cậu, bây giờ lại có một người bạn bảo vệ cậu, đâu giống như tớ, không nơi nương tựa, chỉ có thể làm công cho người khác, còn phải quan sát sắc mặt của người khác nữa."
Đường Thanh Nhã nhìn An Hiểu Khiết, ánh mắt vô tình lóe lên tia lạnh lùng.
Cô ta rũ mắt xuống, mang tới cảm giác yếu ớt cho người khác.
"Làm gì có chứ? Chẳng qua là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, hơn nữa tớ cũng rất ngưỡng mộ cậu, có thể tự lực cánh sinh, còn tớ thì sức khỏe vô cùng yếu ớt, muốn tự mình làm cái gì cũng cần đến sự giúp đỡ từ người khác."
An Hiểu Khiết nghe xong, trong lòng càng khó chịu hơn.
Sao cô ta cứ cảm thấy hình như Đường Thanh Nhã đang khoe khoang với cô ta vậy.
An Hiểu Khiết ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Theo tớ thấy, cậu sinh ra đã có số công chúa rồi."
Chẳng phải sao?
Đầu tiên là cô ta được Tư Mộ Hàn mang về nhà họ Tư nuôi dưỡng, bây giờ cho dù Tư Mộ Hàn đã chết, vẫn có người nuôi dưỡng cô ta, đây chẳng phải là số công chúa ư?
Đúng là thứ gì cũng tốt hơn người khác.
Đường Thanh Nhã mỉm cười, không nói gì nữa.
Cô ta cụp mắt, khuấy ly cà phê trong tay, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, hình như cô ta đã nhìn thấy gì đó, con ngươi bỗng run lên, vô thức quay đầu lại, vươn tay cào mấy sợi tóc xõa xuống che mặt mình lại, bàn tay hơi run rẩy.