Không xong rồi.
Trái tim sắp tan chảy rồi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Trái tim bé nhỏ được tán tỉnh đang đập loạn xạ.
Vẻ mặt thổ lộ quá nghiêm túc này của anh chỉ đơn giản là quá tỉnh.
Người đàn ông này.
Thực sự không hiểu cái gì là tình yêu à?
Tại sao cô lại cho rằng mọi người trên thế giới đều sẽ không tán tỉnh như anh nhi.
Cách thức phải theo tiêu chuẩn.
“Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ không thể kiềm lòng được nữa, cô vòng tay qua cổ người đàn ông và nghiêng người tới.
Người đàn ông này đúng là một tên đại ngốc mà.
Nguyễn Tri Hạ cúi xuống và hôn lên môi người đàn ông.
Cô nghĩ anh không yêu cô.
Nhưng anh còn yêu cô nhiều hơn cô yêu anh.
Sao tên ngốc này có thể khiến người ta rung động nhiều đến thế chứ.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ có lẽ trên đời này sẽ không có ai yêu cô hơn Tư Mộ Hàn.
Bởi vì người đàn ông này yêu cô nhiều đến mức thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không biết anh yêu cô đến mức nào.
“Sau này đừng bao giờ nói hai từ ly hôn nữa, biết không?”
Tư Mộ Hàn vòng một tay qua vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Vâng.”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đã bị lời tỏ tình của người đàn ông trêu ghẹo không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, cho dù người đàn ông nói gì cô cứ đồng ý là được.
“Anh không cố ý gạt em đâu, em đừng tức giận nữa, được không?”
Người đàn ông hôn lên trán cô.
“Được.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
“Cả đời này đừng rời xa anh, được không?”
Người đàn ông tiếp tục dỗ ngọt.
“Được.”
“Vậy thì nói em yêu anh.”
“Được.”
“Không được.”
Nguyễn Tri Hạ định thần lại và vỗ vào mu bàn tay của người đàn ông.
“Em không muốn!”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi và cương quyết nói không.
Những lời nói buồn nôn như vậy, nói một lần đã thấy ngượng ngùng rồi, cô không muốn nói lại lần nữa đâu.
Hơn nữa anh lại kiêu ngạo như thế, cô không muốn chiều theo ý anh.
“Nói lại lần nữa?”
Tư Mộ Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ cô.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không!”
“Nói lại lần nữa nha?”
“Không”
“Hạ Hạ...”
Tư Mộ Hàn bắt đầu lấy giọng để dỗ ngọt cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức bịt tai và lắc đầu nguầy nguậy: “Em không nghe, không nghe, không nghe.”
Tư Mộ Hàn khẽ cười, nghiêm túc hét vào tai cô: “Bà xã...”
Lập tức da đầu Nguyễn Tri Hạ run lên vì giọng nói của người đàn ông, toàn thân cô mềm nhũn.
Cô tức giận trợn mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh thật không biết xấu hổ! Anh dụ dỗ em à.”
“Vậy em có chịu để anh dụ dỗ không?”
Tư Mộ Hàn rót mật vào tai cô, giọng nói trầm thấp của anh như mê hoặc, chạm vào tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn của Nguyễn Tri Hạ.
Cô bị trêu ghẹo đến mức không thể kiềm lòng được mà ngoan ngoãn gật đầu: “Chịu.”
“Ngoan, nói em yêu anh nào?
Tư Mộ Hàn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô với vẻ hài lòng.
“Anh yêu em.”
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt và cười ranh mãnh.
Tư Mộ Hàn mỉm cười: “Ừm, anh yêu em.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như bị một mũi tên xuyên qua tim.
Thật say đắm lòng người.
Cô không kìm được nỗi say đắm trong lòng nên trở mình đè người đàn ông xuống giường.
“Có đúng anh chưa từng yêu đương bao giờ không? Sao em lại cảm thấy anh giống như một tay lão làng thế nhỉ?”
Nguyễn Tri Hạ từ trên cao nhìn xuống Tư Mộ Hàn và nghi ngờ hỏi.
“Sau khi gặp em thì mọi chuyện tự nhiên thông suốt.”
Tư Mộ Hàn vẫn ung dung nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt trở nên sâu thẳm.