Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng khóc khiến tim người khác vụn vỡ của cô, thì chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt trái tim anh, khiến anh khó chịu đến mức gần như không thể thở nổi.
Cô nói cô đau lắm.
Chắc chắn là cô đã bị đập trúng ở đâu đó.
Anh tự trách nói: “Hạ Hạ, anh xin lỗi.”
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy anh, khóc lóc đáng thương: “Sao anh có thể dùng sức đẩy người ta ra như vậy? Nếu anh thật sự không cần em nữa thì anh cứ nói thẳng, em đi là được chứ gì?”
Dứt lời, Nguyễn Tri Hạ đẩy anh ra, thật sự đứng dậy định rời đi.
Trái tim Tư Mộ Hàn nhất thời nhói đau, anh vươn tay ôm cô lại.
Anh ôm cô rất chặt.
“Không phải. Hạ Hạ, anh cần em, anh nhớ em đến mức tim cũng nhói đau.”
Nguyễn Tri Hạ tức giận đánh anh: “Vậy mà anh còn đẩy em ra.”
“Anh không có cố ý, anh chỉ là...”
Tư Mộ Hàn nhất thời không biết phải biện minh thế nào.
Anh chính là không cần em nữa, anh còn muốn ly hôn với em, em đi là được chứ gì?”
Nguyễn Tri Hạ giả vờ đây anh ra, nhưng hoàn toàn không dùng chút sức lực.
“Đừng mà.”
Tư Mộ Hàn vội cúi đầu hôn cô: “Hạ Hạ, em đừng đi, anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em.”
Bởi vì không nhìn thấy nên anh chỉ có thể hôn lên mặt cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.
Cô chủ động tiến tới hôn anh: “Vậy anh nói đi, anh có muốn tái hôn với em không?”
Tư Mộ Hàn giữ chặt gáy cô, rồi hôn sâu lên môi cô: “Anh muốn.”
“Hạ Hạ, anh cần em.”
Tư Mộ Hàn mất mà lại được ôm lấy cô, anh thỏa hiệp rồi.
Anh không thể buông cô ra được.
Cho dù anh không thể sống tới ngày mai, nhưng bây giờ anh chỉ muốn ôm hôn cô, rồi thương yêu cô.
Nguyễn Tri Hạ nhón chân lên, rồi tỳ trán mình lên trán anh, đáy mắt hơi có màn sương, cô bĩu môi, ép anh phải thề: “Vậy anh hãy thề đi, cả đời này anh chỉ cần một mình Nguyễn Tri Hạ em.”
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ thề thốt: “Tôi xin thề, cả đời này Tư Mộ Hàn tôi chỉ yêu một mình Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ cười mãn nguyện: “Vậy thì tốt, nếu anh vi phạm lời thề thì Nguyễn Tri Hạ em sẽ phải chết không được yên ổn.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy Nguyễn Tri Hạ lại lấy bản thân ra để mình thề thốt, thì sắc mặt nhất thời sa sầm: “Hạ Hạ, em không được nói lung tung.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, rồi quyến luyến sờ gương mặt anh, ngón tay xinh đẹp khẽ vuốt ve gương mặt anh, thâm tình lẩm bẩm.
“Nếu anh yêu em thì lời thề đó sẽ không có hiệu lực, cho nên Tư Mộ Hàn, anh không được vi phạm điều ước.”
Trái tim của Tư Mộ Hàn nhất thời mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù.
Anh vươn tay nắm chặt tay cô, rồi cọ gò má vào lòng bàn tay của cô: “Không đâu, anh đâu nỡ để em chết chứ?”
Cả đời này, ngoài cô ra thì không còn ai có thể khiến anh yêu sâu đậm như vậy.
“Tư Mộ Hàn, anh hãy ôm lấy em đi, em rất nhớ anh.”
Nguyễn Tri Hạ vươn tay vòng qua cổ anh, rồi nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.
Tư Mộ Hàn ôm ngược lại cô, rồi khẽ đè cô lên tường, ra sức hôn cô như muốn dùng hết sức lực trong người để hôn sâu cô.
Nụ hôn này triền miên lại mang theo nỗi đau khổ, như đang dùng tính mạng để truyền đạt tình yêu với đối phương.
Vừa thâm tình lại ấm áp.
Sáng hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy thì sau lưng cực kỳ đau.
Nhất là lúc nằm xuống giường thì càng đau đến mức hoảng loạn.
Cô vô thức ngồi dậy khỏi giường.
Sau đó cô mở mắt ra nhìn xung quanh.
Ý thức cũng dần dần quay về.
Nhớ lại những hình ảnh không hợp với trẻ em kia, suy cho cùng sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ vẫn đỏ bừng lên.
Tối qua cô thật can đảm, không ngờ cô lại...
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nhanh chóng cảm thấy bất an.
Bởi vì trên giường đã không còn bóng dáng của Tư Mộ Hàn nữa.