Mục Cảnh Y tức giận chạy về phòng cho khách.
Sau cùng mới nhớ tới, gian phòng này là do Quan Diêm thuê giúp mình.
Cô ấy dứt khoát không ở lại đây nữa.
Mục Cảnh Y đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Lúc Quan Diêm đến, Mục Cảnh Y đang tức giận đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh ta, cô còn tức giận hừ hừ mấy tiếng, sau đó trực tiếp vượt qua anh ta, đi về phía thang máy.
Quan Diêm bám chặt theo sau.
Lúc Mục Cảnh Y giơ tay ấn thang máy, anh ta giữ lấy cổ tay cô ấy: “Cô nhóc, tôi có việc muốn nói với cô."
Mục Cảnh Y rất tức giận, cô ấy ghét cay ghét đắng cái ông chú hư hỏng này.
Lại dám nói cô ấy như vậy!
Cô ấy tức giận hất tay Quan Diêm ra, cao ngạo nói: "Chú này, tôi với chú không quen, chứ đừng nên động tay động chân!"
Đừng có đợi lát nữa lại nói cô ấy có mục đích, tiếp cận cậu chủ nhà anh ta gì gì đó, cái nồi này, cô ấy không đội đầu!
Quan Diêm bất đắc dĩ nhìn Mục Cảnh Y: “Cô nhóc, vừa rồi là tôi hiểu lầm cô, tôi xin lỗi cô, tôi đến là vì muốn chuyển lời thay cho cậu chủ nhà tôi."
Mục Cảnh Y hừ hừ, vốn còn không muốn để ý đến anh ta.
Nhưng vừa nghe anh ta nhắc tới chuyện đến chuyển lời thay cho anh trai nọ, cô ấy lại không nhịn được lườm anh ta một cái.
Tuy không nói gì, nhưng có ý gì đã cực kỳ rõ ràng.
Đơn giản chính là đang nói, anh nói đi tôi nghe xem.
Quan Diêm thấy cô ấy không chịu để ý đến mình, nhưng vừa nhắc đến cậu chủ nhà mình, cô ấy lại thay đổi thái độ, nhất thời trong lòng càng thêm không thoải mái.
Anh ta kìm chế phiền não đang dâng lên trong lòng.
Anh ta bèn đứng đắn chuyển lời thay cậu chủ: “Cậu chủ nhà tôi nói, anh ấy đồng ý với thỉnh cầu của cô rồi."
Quan Diêm vừa nói xong, cô gái bên cạnh anh ta bỗng nhiên xông tới ôm lấy anh ta: “Ôi! Thật tốt quá rồi. Anh ấy đồng ý rồi!"
Chờ đến lúc nhận ra mình đã làm gì, Mục Cảnh Y nhất thời đẩy Quan Diêm ra.
Sau đó không thèm quay đầu lại mà đi mở cửa thang máy.
Quan Diêm ngẩn ngơ đứng đó, còn chưa lấy lại tinh thần sau vui sướng trước cái ôm chủ động bất ngờ của Mục Cảnh Y.
Lúc anh ta hoảng hốt định thần lại, cũng là lúc nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, cô gái trong thang máy vẫn tỏ vẻ khó chịu với anh ta.
Quan Diêm thôi cười.
Anh ta vậy mà lại giống như tên choai choai, bị một cô nhóc làm cho tâm thần không yên, thật đúng là càng lớn càng trẻ lại rồi.
Nguyễn Tri Hạ bị ép mặc bộ lễ phục dạ hội tinh xảo xinh đẹp, lễ phục mỏng màu trắng bạc, dưới ánh đèn, càng khiến cho cô thêm quý phái.
Cao quý tựa như thiên nga trắng.
Bộ trang sức màu đỏ khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
Thanh thuần cực hạn kết hợp với quyến rũ mê người, khiến cô giống như một thể mâu thuẫn, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy không ăn khớp.
Trái lại còn kinh diễm khiến người ta không dời mắt.
Mặc Thâm mặc tây phục màu đen, tóc tai ngay ngắn chỉnh tề, gương mặt góc cạnh rõ ràng, càng làm nổi bật lên dáng người thon dài cao ngất của anh ta, cũng khiến anh ta thêm tuấn tú, mê người.
Lúc giơ tay nhấc chân, vô hình trung để lộ sự tự phụ, cao ngạo, lạnh lùng.
Ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân càng thêm tà mị vô song nhờ bộ âu phục được cắt may khéo léo vừa người.
Anh ta giống như ma quỷ trong bóng đêm, chỗ nào cũng lộ ra hơi thở tà mị khiến người ta sa vào.
Khóe môi anh ta nhếch lên, tà ác giống như Tử Thần đến câu hồn người ta.
Nhìn gương mặt có vài phần tương tự với Tư Mộ Hàn của Mặc Thâm, không hiểu sao tim Nguyễn Tri Hạ lại đập rộn lên.
Mặc Thâm giống như đã nhận ra điểm này, anh ta không khỏi cười tà: “Thấy thế nào? Động lòng với tôi rồi hả?"
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, chỉ trợn trắng mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông này thật đúng là tự phụ.
Tuy nói giá trị nhan sắc bậc này của anh ta không hề thua kém Tư Mộ Hàn.
Nhưng ở trong lòng cô, không ai có thể sánh bằng người đàn ông nhà cô.