Nếu được, ai lại muốn mình trở thành nơi trút giận?
Nhưng ai bảo cô ấy lại sợ Lãnh Thiếu Khiêm chứ?
Phụ nữ không đấu với đàn ông xấu, nên tạm thời cô sẽ không so đo với anh ấy.
"Cô hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi."
Lãnh Thiếu Khiêm liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ đang uốn éo trên sân khấu, rồi cảnh cáo Vu Tiểu Manh, trong lòng thầm mắng mấy câu.
Đúng là đồ tai họa, cô đã hại anh ba thì thôi đi, bây giờ còn muốn hại người phụ nữ của anh ấy.
Hừ, anh tuyệt đối không thể để người phụ nữ ngốc nghếch như Vu Tiểu Manh học theo thói xấu người phụ nữ kia.
"Vu Tiểu Manh, cô hãy cách xa người phụ nữ điên kia một chút cho tôi!"
Vu Tiểu Manh đang ra sức mắng chửi Lãnh Thiếu Khiêm một trận ở trong lòng, đột nhiên trên đỉnh đầu của cô ấy lại vang lên giọng nói cảnh cáo đầy khinh bỉ và ghét bỏ của Lãnh Thiếu Khiêm.
"..."
Vu Tiểu Manh nhìn Nguyễn Tri Hạ đã được Tư Mộ Hàn ôm vào lòng, thật sự hy vọng cô có thể nghe thấy câu nói ban nãy của Lãnh Thiếu Khiêm.
Rồi bảo người đàn ông của cô tới trừng trị tên khốn Lãnh Thiếu Khiêm ỷ thế hiếp người này một trận.
Lãnh Thiếu Khiêm bỗng vươn tay, vác Vu Tiểu Manh lên vai mình.
Tiện thể còn đánh vào mông của Vu Tiểu Manh, rồi nghênh ngang mang người rời đi...
Vu Tiểu Manh bỗng bị Lãnh Thiếu Khiêm vác lên vai, còn bị anh ấy đánh vào mông mất hết mặt mũi.
"Lãnh Thiếu Khiêm, anh lên cơn điên à? Mau thả tôi xuống!"
Vu Tiểu Manh xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, trong đó cũng có một phần tức giận.
"Im lặng!"
Có lẽ Vu Tiểu Manh thật sự rất sợ Lãnh Thiếu Khiêm, cô ấy giống như chú thỏ con đáng thương, bị người đàn ông vác lên vai, bắp chân đung đưa.
Hai người cứ thế rời khỏi quán bar.
...
Dưới sân khấu, Nguyễn Tri Hạ chẳng hề hay biết mọi người đã bỏ đi hết từ lúc nào.
Nhạc vẫn đang phát.
Eo của cô vẫn không ngừng lắc.
Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn nhảy theo cảm xúc của mình.
Như muốn phát tiết tâm trạng của mình.
Tư Mộ Hàn sải bước đến gần, cực kỳ tức giận nhìn người phụ nữ vẫn đang nhắm mắt múa eo với vẻ mặt hưởng thụ.
Vẻ mặt của anh đã trở nên cực kỳ hung ác.
Dường như cảm nhận được có người đang đến gần mình, Nguyễn Tri Hạ bỗng mở mắt ra.
Đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang nổi giận đùng đùng đi tới.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, mặt nạ màu bạc càng tỏa ra ánh bạc chói lóa, lấp lánh động lòng người.
Nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông hiện lên dưới lớp mặt nạ màu bạc, đôi mắt mơ màng của Nguyễn Tri Hạ bỗng lóe lên, hờ hững nhếch miệng cười.
Cô duỗi bàn tay mảnh khảnh về phía Tư Mộ Hàn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, giọng nói cực kỳ quyến rũ.
"Anh đẹp trai, có muốn đi cùng tôi không?"
Lời mời mê say của cô như muốn dụ dỗ người khác phạm tội.
Tư Mộ Hàn nhìn bàn tay đang duỗi tới của cô, rồi lại nghe thấy lời mời quyến rũ kia.
Sắc mặt anh càng trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Anh nắm lấy tay của Nguyễn Tri Hạ, kéo cô vào lòng, sau đó cởi áo khoác của mình ra, bọc kín người cô lại.
Thấy cô uống đến mức mặt mày đỏ bừng, say khướt, Tư Mộ Hàn tức đến nổi gân xanh trên trán nổi lên.
"Nguyễn Tri Hạ, em có biết mình đang làm gì không?"
Nguyễn Tri Hạ lật tay ôm cổ Tư Mộ Hàn, hơi ngẩng đầu lên, dụi phần trán đầy đặn mịn màng của mình vào chiếc cằm gợi cảm lạnh lùng của Tư Mộ Hàn.
Cô khẽ cười, dáng vẻ xinh đẹp như vậy như muốn hớp hồn người khác mới chịu ngừng lại.
Cô khẽ thốt ra mấy chữ: "Anh không nhìn ra à? Tôi đang trêu chọc anh đấy?"
Thấy Nguyễn Tri Hạ không biết học đâu ra mấy thủ đoạn trêu chọc đàn ông, khiến Tư Mộ Hàn tức đến mức nghiến răng: "Em biết anh là ai không?"
Nguyễn Tri Hạ mơ màng lắc đầu: "Tôi không biết."
Sau đó cô lại nở nụ cười lẳng lơ, vươn tay trêu chọc cằm anh, khẽ thở ra một hơi nói: "Nhưng đêm nay tôi không ngại trêu chọc anh."
Cô khẽ nhón chân, dứt khoát thay đổi tư thế, biến thành mặt đối mặt ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, hơi hất cằm lên.
Môi của cô như có như không hôn lên chiếc cằm lộ ra bên ngoài mặt nạ của anh, cô nhìn mặt nạ lóe lên ánh sáng bạc, rồi giơ tay lên vuốt ve.
Cô nhìn anh si mê, khẽ cười nói: "Mặt nạ của anh đẹp đấy, rất lấp lánh, anh mua ở đâu vậy?"
Cô nhanh chóng bổ sung: “Người đàn ông của tôi cũng có một chiếc giống như này, nhưng anh mang đẹp hơn anh ấy nhiều.”
Tư Mộ Hàn không biết Nguyễn Tri Hạ say thật hay cố ý muốn chọc tức anh.
Anh vòng qua eo cô, thâm trầm nhìn chằm chằm cô: "Hạ Hạ, em đã chơi đủ chưa? Nếu chơi đủ rồi thì chúng ta về nhà."
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, ợ lên một ngụm rượu, lắc đầu nói: "Chơi ư?"
Cô ngốc nghếch nói: "Đúng rồi, tối nay tôi ra ngoài là để chơi đàn ông."
Hai má cô đỏ ửng, miệng đầy mùi rượu, đôi mắt mơ màng, toát lên vẻ quyến rũ khó tả, cô cứ nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn như thế nói:
"Anh đẹp trai, anh có hứng thú chơi với tôi không?"
"Kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm sẽ không làm anh bị thương."
Cô đã say đến mức ăn nói lung tung rồi.
Tư Mộ Hàn bị câu nói của cô chọc tức đến mức mặt mày tái mét.
Anh dứt khoát không nói nhảm với cô nữa.
Mà bế cô lên ngay, tồi đi ra ngoài quán bar.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ được Tư Mộ Hàn bế vào lòng, giống như bị người khác mở ra cánh cửa oán niệm, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Tên khốn Tư Mộ Hàn đó, anh ta nghĩ mình là ai thế. Dựa vào cái gì mà tôi phải thích anh ta?"
Tư Mộ Hàn: "..."
“Tôi chẳng thèm thích anh ta nữa.”
“Không ngờ anh ta lại nghi ngờ là do tôi cố ý."
"Hừ, anh ta nghĩ anh ta là ai. Đâu phải tôi thiếu anh ta thì không thể sống nổi."
Tư Mộ Hàn: "..."
Anh nghi ngờ cô cố ý hồi nào?
Người phụ nữ này đang nói vớ vẩn gì vậy?
Nguyễn Tri Hạ vẫn đang lẩm bẩm: "Tư Mộ Hàn, anh đổ oan cho em, em hận anh!"
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ thở dài, mặc dù anh đã đoán ra cô sẽ hiểu lầm.
Nhưng anh thật sự không ngờ cô lại hiểu lầm lệch lạc như vậy.
Anh không cho cô đi theo là vì sợ sự tồn tại của cô sẽ tiếp tục kích thích Đường Thanh Nhã, khiến Đường Thanh Nhã không thể kiểm soát cảm xúc, rồi làm ra chuyện tổn thương cô.
Tư Mộ Hàn cảm thấy mình thật sự bó tay toàn tập rồi.
Lần đầu tiên anh cảm thấy phụ nữ thật khó nuôi...
Không phải bạn cứ cưng chiều, bảo vệ là được.
Sau khi lên xe, Nguyễn Tri Hạ bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Bởi vì cô đã uống quá nhiều, nên bây giờ đầu óc đang rất khó chịu.
Cô nằm nhoài trên ngực Tư Mộ Hàn, cảm thấy thật mềm mại.
"Ô..."
"Khó chịu quá, buông tôi ra, tôi muốn nôn..."
Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn.
"Hạ Hạ, ngoan nào, về nhà uống chút canh giải rượu sẽ ổn thôi."
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương giúp cô, để làm dịu cơn đau.
Hình như đầu cô đã dễ chịu hơn.
Nguyễn Tri Hạ yên phận trở lại.
Cô chỉ nhìn Tư Mộ Hàn đang xoa huyệt thái dương giúp mình, rung đùi đắc ý hỏi: "Anh là ai?"
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ trả lời: "Anh là người của đàn ông của em."
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: "Nói bậy! Anh không phải là người đàn ông của tôi. Bây giờ người đàn ông của tôi đang ở bên người yêu cũ của anh ta, sao có thể tới đây được?"
Tư Mộ Hàn: "..."
Cô uống say thật rồi, nói linh ta linh tinh.
Anh lấy đâu ra người yêu cũ cơ chứ...