"Đồ để tiện! Cho bà thích nói huyên thuyên này!"
Không ai được phép nói xấu Uyển Nhi! Không một ai!
Uyển Nhi của ông ta vô cùng thuần khiết, sạch sẽ, là người mà ông ta yêu nhất.
"Chồng ơi, đừng đánh! Em biết sai rồi!"
Đinh Uyển Du vừa khóc vừa né tránh đòn roi của Nguyễn Thiện Dân.
Nhìn thấy Nguyễn Thiện Dân hệt như hóa thành một người khác, Nguyễn Tri Hạ có hơi giật
mình.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng ông ta yêu thương Đinh Uyển Du, ánh mắt thâm tình kia thật sự khiến cô nổi da gà.
Nhưng bây giờ, cô thật sự rất khó tưởng tượng, một Nguyễn Thiện Dân lúc trước yêu thương Đinh Uyển Du như vậy, giờ lại có thể đánh bà ta ác tới thế, chuyện này khiến cô cảm thấy rất bất ngờ.
Nhìn thấy mẹ bị ba đánh đập tàn nhẫn như vậy, Nguyễn Tử Nhu sợ tới mức vội vàng chắn trước mặt mẹ.
Cô ta ôm lấy tay Nguyễn Thiện Dân, khóc hô: "Ba, ba điên rồi sao?"
"Sao ba lại đánh mẹ? Ba mau buông mẹ ra!"
Nguyễn Thiện Dân không còn nhìn Nguyễn Tử Nhu đầy từ ái như lúc trước, biểu cảm của ông ta lúc này cực kỳ hung tợn, ánh mắt nhìn Nguyễn Tử Nhu cũng tràn đầy tức giận, giọng nói cực uy nghiêm, cũng mang theo thái độ không cho phép người khác xía vào.
"Mày cút qua một bên!"
Nguyễn Thiện Dân quăng Nguyễn Tử Nhu đi, như phát điên mà tóm lấy Đinh Uyển Du, đánh một trận ra trò.
Chỉ trong nháy mắt, cả nhà họ Nguyễn tràn ngập tiếng kêu gào thảm thét và tiếng khóc chói tai.
Nguyễn Tri Hạ bị những âm thanh này làm đau cả tai.
Cô không muốn tiếp tục nhìn vở hài kịch này nữa. Cô không hiểu tại sao Nguyễn Thiện Dân lại cố ý đánh Đinh Uyển Du trước mặt cô, rốt cuộc ông ta có dụng ý gì, nhưng cô cũng chẳng muốn biết điều đó.
"Đủ rồi."