Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây cô bị làm sao vậy, cảm xúc rất bất thường, rõ ràng đã đồng ý với Bạch Tuyền sẽ không nói cho Mặc Thâm biết chuyện này, nhưng sao giờ lại nói?

Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nhìn thử Mặc Thâm, anh ta cụp mắt, nhìn kẹo trong tay, cảm xúc quả thật có hơi tụt xuống.

Nhưng không đến mức khoa trương giống như Bạch Tuyền nói.

"Không phải cô ấy. Em không phải cô ấy. Làm sao có thể..."

Mặc Thâm không tin mà nỉ non.

Nhưng nếu là cô, vì sao cô lại không thừa nhận?

Chẳng lẽ anh ta thật sự tìm nhầm người rồi?

Không...

Anh ta không tin.

"Nhất định là em đang lừa anh!" Mặc Thâm cố chấp cực đoan nhìn cô, trong giọng nói mang theo bi thương khó nói thành lời.

"Hạ Hạ, vì sao em không thừa nhận, rõ ràng chính là em, năm đó lúc anh và Tư Mộ Hàn bị bắt cóc, em ở ngay đó, vì sao em không thừa nhận!"

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn về phía anh ta: “Năm đó anh cũng có mặt tại đó à?"

Chuyện này quả thật khiến cô giật mình, không nghĩ tới vụ án bắt cóc trẻ con chấn động toàn cầu đó cũng có Mặc Thâm.

Mặc Thâm cười tự giễu: “Anh đâu chỉ ở đó, anh còn từng cho em đồ ăn, nhưng em thì hay rồi, chia một nửa cho Tư Mộ Hàn."

"Cho tôi đồ ăn?" Nguyễn Tri Hạ nhất thời hoảng hốt, cô cố gắng nhớ lại, năm đó có ai đã cho cô đồ ăn.

Trong đầu nhất thời hiện lên một anh trai nhỏ cao gầy, làn da có hơi ngăm đen.

"Anh là anh Tiểu Hắc?"

Nguyễn Tri Hạ không quá xác định hỏi.

Khi đó, cô rất sợ người lạ, bởi vì cô và Tư Mộ Hàn là hai đứa bé sau cùng bị bắt đi, cô vẫn khá ỷ lại Tư Mộ Hàn, anh đi đâu cô theo đó.

Nhớ khi ấy cô đói meo, mắt nổ đom đóm, có một anh trai rất đen cho cô cái bánh mỳ đen nhánh...

Cho nên...

Mặc Thâm chính là anh Tiểu Hắc kia?

Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ co rút, có cần có duyên đến thế không.

"Phải, là anh. Cuối cùng em cũng nhớ ra anh rồi."

Đáy mắt Mặc Thâm có chút vui sướng.

Nhưng, vui sướng không quá hai giây, lại nghe Nguyễn Tri Hạ nói.

"Khi đó là lần đầu tiên tôi gặp anh mà, tôi không hề che chở cho anh, cho anh kẹo như anh nói."

Ánh mắt Mặc Thâm lập tức trở nên ảm đạm.

Vẻ mặt của anh ta có chút bi thương.

"Hạ Hạ, có phải em cho rằng anh vì chuyện này mà bám em, cho nên em cố ý không thừa nhận không?"

Mặc Thâm vẫn tin vào những gì mình tra được, cô chính là Hạ Hạ mà anh ta muốn tìm.

Nguyễn Tri Hạ nhất thời dở khóc dở cười, cô quả thực không phản bác được.

Thôi.

Bạch Tuyền từng nói, Mặc Thâm có chấp niệm rất sâu với Hạ Hạ kia.

Anh ta một lòng nhận định mình chính là Hạ Hạ kia, cho dù cô có nói không phải, anh ta cũng không tin.

Thế nên cô dứt khoát không nói nữa.

"Hạ Hạ, anh biết trước đó là anh làm chuyện không phải, anh đều có thể thay đổi, nhưng em đừng đối xử tàn nhẫn với anh như vậy được không? Em có thể đừng ghét anh thế được không?"

Mặc Thâm gần như hèn mọn cầu xin cô.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm như vậy, liên tục thở dài.

Cô thật sự bại trên tay anh ta rồi.

Ngẫm lại, anh ta đúng là nghĩ nặng tình sâu với Hạ Hạ kia, chỉ có thể nói bệnh anh ta thật sự nặng quá rồi, cho nên mới nhầm cô thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng anh ta .

Rốt cuộc cô đã trêu chọc vào ai cơ chứ.

Loại hoa đào này cũng ném cho cô.

Cô thật sự không chịu nổi.

Có điều hiện tại cô không còn ghét anh ta như trước, có lẽ là vì biết anh ta chính là anh Tiểu Hắc trước kia đã cho cô ổ bánh mỳ nên cô nhất thời không nhẫn tâm được với anh ta.

Dù sao, nếu lúc trước không có anh ta cho bánh mỳ, cô và Tư Mộ Hàn, có lẽ đều đã chết đói.

Trong lúc không ai ngờ đến, cô, Tư Mộ Hàn cùng với Mặc Thâm đã được định sẵn là sẽ dây dưa cả đời.

Trước kia là bị bắt cóc, sau đó là hiện tại, nghĩ lại, Nguyên Tri Hạ lại cảm thấy không thể tin được.

"Mặc Thâm, tôi có thể không ghét anh, nhưng, tôi thật sự không có khả năng thích anh, nếu anh có thể ở chung hòa thuận với Tư Mộ Hàn, có lẽ chúng ta còn có thể làm người một nhà..."

Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong, đã bị Mặc Thâm lạnh lùng ngắt lời: “Đừng mơ!"

"Anh và Tư Mộ Hàn, vĩnh viễn không thể là người một nhà."

Sắc mặt Mặc Thâm có chút hung ác nham hiểm: “Hạ Hạ, em có thể không thích anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không sống chung hòa bình với Tư Mộ Hàn, còn về chuyện anh thích em, đó là chuyện của anh."

"Được thôi, tôi không nói nữa. Các anh tự xem rồi làm đi."

Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, ra hiệu khóa miệng, không muốn tham gia vào chuyện giữa hai người.

Thấy Mặc Thâm có mâu thuẫn với Tư Mộ Hàn bậc này, mà Tư Mộ Hàn cũng căm thù Mặc Thâm chẳng kém, hai người sợ là đời này cũng khó có khả năng hòa thuận với nhau.

Thật đúng là một đôi anh em vặn vẹo.

"Tôi còn có việc, đi trước đây, anh ở lại hay đi thì tùy."

Nguyễn Tri Hạ nói xong cất bước đi về phía tòa nhà dạy học.

Mặc Thâm đứng ở đó, không hề nhúc nhích, cũng không rời đi, cứ thế bình tĩnh nhìn bóng lưng của cô, rất lâu sau mới xoay người, rời khỏi trường học.

...

Bởi vì việc thực tập bị gián đoạn nên cô nhất định phải quay trở về nộp đơn xin làm lại, lần thứ hai đi xin giấy thực tập.

Dù sao không có giấy thực tập, tương lai chưa chắc cô có thể tốt nghiệp.

Mặt khác, cô còn muốn tranh thủ sang năm có thể trở lại phòng thiết kế Hoa Khê đi làm.

Chẳng qua, điều khiến Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới chính là cô mới vừa đến tìm hiệu trưởng, hiệu trưởng đã cười đon đả nói chuyện với cô: “Bạn học Nguyễn, em trở về rồi đó hả. Là như vầy, thầy có tin tốt muốn thông báo với em."

Nguyễn Tri Hạ khó hiểu nhìn hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, thầy có tin gì muốn nói với em ạ?"

Chắc không phải là chuyện cô đi thực tập bị sa thải, hiện tại đến răn dạy cô chứ.

Nguyễn Tri Hạ có hơi sợ.

Hiệu trưởng cười tít mắt nói: “Là như vầy, trước đó không phải em đến thực tập ở Hoa Khê sao? Tuần trước, giám đốc của Hoa Khê có gọi điện thoại đến cho thầy, nói thiết kế của em rất hot. Bảo thầy hỏi em thử xem, có thể tiếp tục quay lại thực tập không. Không, không, người ta nói, em có hứng thú chính thức gia nhập vào công ty của bọn họ không."

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc mở to hai mắt: “Hiệu trưởng, lời thầy nói là thật sao?"

Hoa Khê chủ động gọi điện, bảo cô về thực tập à?

Không, nói chính xác là, mời cô đến nhậm chức.

Đây không phải là thật chứ.

Cô có hơi không dám tin.

Hiệu trưởng lấy làm kiêu ngạo vì cô nói: "Bạn họ Nguyễn, em thật đúng là khiến trường ta được vẻ vang rồi.

Nghe nói thiết kế của em đã được tuần lễ thời trang BL bên kia nhìn trúng, giám đốc Hoa Khê nói là muốn em trở về đại diện cho Hoa Khê, tham dự tuần lễ thời trang xuân hạ BL lần này."

Nguyễn Tri Hạ lại càng kinh ngạc không nói nên lời.

Chuyện này hiển nhiên là một công nhận vĩ đại với cô.

Phải biết rằng, mộng tưởng suốt đời của một nhà thiết kế, đơn giản chỉ là có thể lên sân khấu chữ T, nhìn thiết kế của mình tỏa sáng dưới ánh đèn xa hoa.

Thậm chí cô còn cảm thấy may mắn vì có thể tham gia tuần lễ thời trang lần này, quả thật khiến cô được chiều mà lo sợ.

Niêm vui tới quá bất ngờ.

Cô có chút kích động, làm sao bây giờ.

"Bạn học Nguyễn?"

Hiệu trưởng thấy Nguyễn Tri Hạ ngây ngốc đứng đó, hơn nửa ngày trời vẫn không có phản ứng gì, nhất thời giơ tay vỗ vai cô: “Bạn học Nguyễn?"

Bả vai bị vỗ một cái, Nguyễn Tri Hạ phút chốc lấy lại tinh thần, nhìn hiệu trưởng, vậy mà cảm thấy ông phong nhã, rất có sự quyến rũ của đàn ông.

"Hiệu trưởng, xin thầy hãy chuyển lời lại giúp em, em bằng lòng trở về làm việc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK