Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ vừa nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tư Mộ Hàn ôm chặt cô, rồi vùi đầu vào tóc cô, ngửi một cách si mê: "Hạ Hạ, em đừng bao giờ nói lời xin lỗi với anh."

Quá tốt rồi!

Hạ Hạ của anh đã quay về rồi.

"Tư Mộ Hàn..."

Nguyễn Tri Hạ ôm chặt lấy anh, thật sự không thể đền đáp sự nuông chiều và lòng bao dung mà anh dành cho mình.

Cả hai đều vô cùng lưu luyến cái ôm đã rất lâu này.

Ai cũng muốn cảm nhận rõ về đối phương.

Tư Mộ Hàn cúi đầu chuẩn bị hôn Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ thấy thế thì nhắm mắt lại, nhón gót chân.

Tư Mộ Hàn vươn tay ôm gáy Nguyễn Tri Hạ, định hôn xuống.

Lúc hai đôi môi sắp sửa chạm vào nhau, điện thoại đang đặt trên bàn của Tư Mộ Hàn bỗng rung lên.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng buông Tư Mộ Hàn ra, vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Tư Mộ Hàn nhìn cô rồi lại nhìn điện thoại trên bàn, thật sự có suy nghĩ muốn đập nát điện thoại.

Anh đã đói khát hơn một tuần rồi, không dễ gì mới có thể ăn được miếng thịt, ai dè lại bị một cú điện thoại đánh bay.

Tư Mộ Hàn hậm hực thở dài, vươn tay cầm điện thoại vẫn đang rung lên, nhấn nút nghe máy.

"Cậu chủ, không ổn rồi, cô Đường biến mất rồi."

Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy sốt sắng của vệ sĩ.

Sắc mặt của Tư Mộ Hàn bỗng trở nên rất khó coi: "Cậu nói cái gì?"

"Cô Đường... biến mất rồi..."

Vệ sĩ nơm nớp lo sợ trả lời.

"Một lũ rác rưởi!"

Tư Mộ Hàn tức đến mức cúp máy ngay.

Nguyễn Tri Hạ đang đứng bên cạnh, tất nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này.

Cách một tuần, lại nghe thấy cái tên Đường Thanh Nhã này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn rất chán ghét, cô chẳng hề quên vì Đường Thanh Nhã, nên trước đây cô mới chiến tranh lạnh với Tư Mộ Hàn.

Chẳng phải Đường Thanh Nhã đã về quê của cô ta rồi ư?

Tại sao đang yên đang lành lại biến mất cơ chứ?

"Tư Mộ Hàn, anh có muốn đến đó xem thử hay không?"

Nguyễn Tri Hạ thuận miệng hỏi.

Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, không trả lời ngay.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Không sao đâu, anh sẽ cử người đi tìm cô ta."

Mặc dù anh rất lo lắng cho sự an nguy của Đường Thanh Nhã, nhưng bây giờ anh không thể rời xa Hạ Hạ.

Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ nhìn Tư Mộ Hàn, cô vốn cho rằng anh sẽ đích thân đi đến đó tìm người.

Nhưng…

Nghe thấy anh nói sẽ không đi, trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm.

"Á, Bánh Trôi Nhỏ!"

Nguyễn Tri Hạ chợt nhớ đến Bánh Trôi Nhỏ bị mình vứt bỏ ở trong phòng ngủ, nên vội vã chạy về.

Tư Mộ Hàn thấy cô giật mình thì nở nụ cười bất đắc dĩ, đi theo sau.

...

Ngoài ban công phòng dành cho khách trên tầng ba.

Dương Tiêu đang đứng một mình ngoài ban công, tay vịn lan can.

Cô ấy nhìn hồ nước ở đằng xa, tâm trạng rất phức tạp.

Lúc đó khi ở bệnh viện, Mộc Quý Bạch đã đề xuất dẫn cô ấy và Bánh Trôi Nhỏ cùng quay về.

Nhưng bây giờ, cô ấy lại hơi mơ màng.

Rốt cuộc cô ấy đến thành phố Hàng Châu cùng Mộc Quý Bạch là đúng hay sai?

Cô ấy luôn biết rõ, trong trái tim của Mộc Quý Bạch đã có một cô gái tên là Hạ Hạ.

Nhưng cô ấy lại không ngờ rằng, Hạ Hạ đó lại là cháu gái của anh ta, do đó anh ta đang...

"Sao cô lại ở đây?"

Giọng nói ấm áp của Mộc Quý Bạch từ tốn vang lên từ đằng sau.

Dương Tiêu nhất thời hoàn hồn, xoay người lại, nhìn Mộc Quý Bạch đang tiến lại gần, cảm thấy hơi khó thở.

Cô ấy bình ổn lại nhịp tim của mình một lát, mới khẽ nói: "Sao anh lại ra ngoài? Chẳng phải anh đang nói chuyện với Hạ Hạ và Bánh Trôi Nhỏ à?"

Mộc Quý Bạch liếc nhìn Dương Tiêu nói: "Bánh Trôi Nhỏ đi tìm cô nhưng không nhìn thấy cô, nên tôi đã đi ra ngoài tìm cô."

Dương Tiêu nói: "Bánh Trôi Nhỏ tìm tôi có chuyện gì à? Bây giờ tôi sẽ quay về tìm thằng bé."

“Không có gì, thằng bé đang chơi với Hạ Hạ.” Mộc Quý Bạch vươn tay nắm lấy Dương Tiêu: “Dương Tiêu, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện của chúng ta đi, cô nghĩ thế nào?”

Toàn bộ sự chú ý của Dương Tiêu đều đổ dồn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình của Mộc Quý Bạch, cô ấy chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.

Đừng thấy cô ấy đã là mẹ của một đứa trẻ.

Nhưng cô ấy thật sự quá để tâm đến Mộc Quý Bạch, đến nỗi anh ta chỉ mới chạm vào người cô ấy, tim của cô ấy cũng có thể đập nhanh hơn, cảm thấy khó thở hơn.

Cô ấy vội vàng rút tay về, hơi cà lăm nói: "Tôi... tôi nghĩ thế nào là sao..."

“Chính là Bánh Trôi Nhỏ đó, cô định để thằng bé sống mồ côi cha mãi như thế à?” Mộc Quý Bạch thấy Dương Tiêu hơi kỳ lạ, nhưng anh ta lại không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào.

"Như vậy rất tốt mà."

Dương Tiêu không cảm thấy chuyện này có chỗ nào không ổn, trước giờ cô ấy luôn sống một mình cùng Bánh Trôi Nhỏ.

"Tốt cái gì mà tốt? Dương Tiêu, cô giấu tôi sinh con thì thôi đi, không ngờ cô còn muốn tiếp tục để đứa bé trải qua cuộc sống không có ba cùng cô ư?"

Mộc Quý Bạch cau mày, cực kỳ bất mãn nói.

Hình như Dương Tiêu đã nghe ra chút hàm ý trong câu nói này, không khỏi nhìn về phía Mộc Quý Bạch dò hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Mộc Quý Bạch nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dương Tiêu, rồi nhớ lại gương mặt ở trong đầu kia, ngày càng cảm thấy đây là hai người.

Tại sao đang yên đang lành lại từ anh em biến thành phụ nữ?

Càng khó tin hơn là anh ta và cô ấy còn sinh ra một cậu con trai.

Mộc Quý Bạch hoàn hồn lại nói: "Cô hãy kết hôn với tôi, để Bánh Trôi Nhỏ có một gia đình trọn vẹn."

Dương Tiêu chẳng hề nghĩ ngợi đáp: "Tôi không muốn."

Mộc Quý Bạch liền cau mày hỏi: "Tại sao cô lại không muốn?"

Dương Tiêu hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải kết hôn với anh?"

Mộc Quý Bạch thành thật trả lời: "Tất nhiên là để cho Bánh Trôi Nhỏ một gia đình trọn vẹn."

Dương Tiêu nở nụ cười hơi chua xót.

"Mộc Quý Bạch, chỉ vì muốn cho Bánh Trôi Nhỏ một gia đình trọn vẹn, mà tôi phải kết hôn với anh, anh không cảm thấy chuyện này quá nực cười à?"

“Chuyện này có gì đâu mà nực cười?” Mộc Quý Bạch không cảm thấy mình nghĩ như vậy là sai.

Dương Tiêu thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi anh ta: "Mộc Quý Bạch, anh có yêu tôi không?"

Mộc Quý Bạch không trả lời ngay.

Tất nhiên là anh ta không yêu cô ấy rồi.

Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến việc anh ta muốn cho Bánh Trôi Nhỏ một gia đình trọn vẹn?

Dương Tiêu như đã nhìn thấu Mộc Quý Bạch, thản nhiên nói:

"Mộc Quý Bạch, anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh. Chuyện năm đó chỉ là tôi và anh đều uống quá chén, mới trời xui đất khiến có Bánh Trôi Nhỏ."

"Không có anh, tôi và Bánh Trôi Nhỏ vẫn có thể sống rất tốt, do đó anh thật sự không cần phải vì đột nhiên xuất hiện một cậu con trai mà cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm."

"Tôi và anh đều đã là người trưởng thành, chắc anh cũng biết, nếu hai người không có tình cảm miễn cưỡng ở bên nhau, sẽ không ngọt ngào."

"Tất nhiên, tôi sẽ không ngăn cản anh bồi dưỡng tình cảm với Bánh Trôi Nhỏ, nhưng chuyện kết hôn thì thật sự không cần đâu."

Cô ấy thích anh ta, nhưng không có nghĩa là vì cho con trai một gia đình trọn vẹn, mà cô ấy phải gả cho người đàn ông không yêu mình.

Cô ấy không làm được.

Hơn nữa, vì con mà miễn cưỡng ở bên nhau có thể hạnh phúc đến đâu cơ chứ?

Mộc Quý Bạch nhìn Dương Tiêu, không nói gì.

Dương Tiêu cũng giữ im lặng nhìn anh ta.

Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì nữa.

Một hồi lâu, lúc Dương Tiêu cho rằng Mộc Quý Bạch sẽ từ bỏ ý định kết hôn với cô ấy thì Mộc Quý Bạch lại lên tiếng:

"Cô không đồng ý kết hôn chỉ vì tôi không thích cô, cô cũng không thích tôi à?”

Dương Tiêu sững sờ: "Cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK