Tử Hành của cô chẳng biết gì hết, cậu đi rồi, nhưng mà đi đâu được chứ?
Nước mắt của Nguyễn Tri Hạ không thể kìm được mà thi nhau rơi xuống.
Nguyễn Thiên Dân nghe Nguyễn Tri Hạ trách móc mình, ông ta không biện minh cho mình, chỉ hổ thẹn cúi đầu, như là đồng ý với lời buộc tội của Nguyễn Tri Hạ.
Là do ông ta chủ quan, cũng do ông ta sơ suất.
Ông ta ỷ vào chuyện Tử Hành rất nghe lời, nghĩ rằng chỉ đi một lát cũng không sao.
Nhưng ai mà ngờ chính vì thái độ tùy tiện của ông ta mà Tử Hành đã biến mất.
Là lỗi của ông ta.
Cô giơ tay lau nước mắt, đứng thẳng lên, thất vọng nhìn Nguyễn Thiên Dân, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình nào:
“Nguyễn Thiên Dân, nếu như có chuyện gì xảy ra với Tử Hành thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu!”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền loạng choạng chạy ra ngoài.
Cô muốn đi tìm Tử Hành.
Tử Hành ở bên ngoài một mình, chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Nguyễn Thiên Dân đứng yên tại chỗ, nhìn Nguyễn Tri Hạ rời đi, ánh mắt mang đầy vẻ đau thương.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Tử Hành, chưa kể đến Hạ Hạ sẽ không tha thứ cho ông ta, mà ngay cả ông ta cũng sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Đinh Uyển Du nhìn vẻ mặt đau buồn của Nguyễn Thiên Dân, bà ta khoanh tay ngồi một chỗ, lạnh lùng nở nụ cười.
Ba ta trực tiếp xát muối lên vết thương của Nguyễn Thiên Dân:
“Nguyễn Thiên Dân, trước kia ông đối xử với tôi và Nhu nhi như vậy, giờ mất con trai là đáng đời!”
“Bà câm mồm lại!”
Nguyễn Thiên Dân lập tức nổi giận mắng Đinh Uyển Du.
Dường như Đinh Uyển Du cũng đã chịu đựng đủ rồi, bà ta đứng lên, vẻ mặt tức giận nhìn Nguyễn Thiên Dân.
“Tại sao tôi lại phải câm?”
“Nguyễn Thiên Dân, ông bất nhân thì tôi bất nghĩa, nếu ông đã không coi tôi là vợ thì cũng đừng hòng tôi đối xử tốt với ông!”
“Bà đối xử tốt với tôi ư?”
Nguyễn Thiên Dân tức đến nỗi bật cười: “Bà chỉ tốt với tiền của tôi thôi!”
Có lẽ Nguyễn Thiên Dân đã hiểu rồi.
Sự hiền lành, dịu dàng trước kia của bà ta, tất cả đều là giả dối.
Kể từ khi bị ông ta uy hiếp đuổi ra ngoài thì bà ta đã hoàn toàn để lộ bản chất thật của mình.
“Nguyễn Thiên Dân, ông nói gì thế!”
Đinh Uyển Du thấy Nguyễn Thiên Dân coi sự nhiệt tình của bà ta không đáng một đồng, lập tức nổi giận đến nỗi trái tim cũng thấy đau đớn.
“Được lắm Nguyễn Thiên Dân, lúc đầu tôi đối với ông như thế nào, ông không cảm thấy gì sao?”
Đinh Uyển Du cảm thấy rất tủi thân.
Bà ta yêu ông ta nhiều năm như vậy, giờ ông ta lại nói là yêu tiền của ông ta sao?
Đinh Uyển Du bà ta là loại phụ nữ hư vinh à?
Mặc dù trước kia đúng thật là vì ông ta giàu có nên bà ta mới quyến rũ ông ta, nhưng sau đó bà ta đã thật lòng yêu người đàn ông đó.
Tại sao ông ta có thể nói những lời như vậy chứ?
Đinh Uyển Du tủi thân khóc lóc, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Nguyễn Thiên Dân nhìn Đinh Uyển Du uất ức khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
Ông ta lườm bà ta mấy lần, sau đó dứt khoát không thèm quan tâm, quay người lên lầu.
Đinh Uyển Du thấy Nguyễn Thiên Dân lạnh lùng xoay người bỏ đi, bà ta tức tới mức giậm chân.
…
Tư Mộ Hàn đang ở trên xe đợi Nguyễn Tri Hạ, một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại nghe.
Đầu bên kia điện thoại, Quan Diêm đang nói.
“Cậu chủ, tất cả những người bên chúng ta phái đi theo dõi ông chủ Thiên Dật đều đã bí mật biến mất hết.”
Quan Diêm cũng đã rất sốc khi biết những người anh ta cử đi theo dõi Tư Thiên Dật đều đã biến mất chỉ trong một đêm.
Những người đó chính là mật thám nhà họ Tư, trình độ rất cao, nhưng bây giờ tất cả lại biến mất không dấu vết.
Trên thế giới này, còn mấy ai có thể khiến cho một người biến mất hoàn toàn như vậy chứ.
Tròng lòng Quan Diêm bỗng thấy rùng mình.
Có vẻ như ông chủ Thiên Dật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tư Mộ Hàn nghe xong lời Quan Diêm nói, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Tay anh nắm chặt chiếc điện thoại, trong lòng như đã chắc chắn điều gì đó.
Anh trầm giọng nói:
“Không cần cử người đi theo dõi bên chú Thiên Dật nữa, các cậu dốc toàn lực điều tra người đã chết năm đó đi, xem rốt cuộc có phải là mẹ tôi không!”
“Vâng.”
“Còn nữa, để mắt đến Đinh Kha cho tôi, nhất định phải nắm được điểm yếu của bà ta!”
Lúc Tư Mộ Hàn nói đến đó, ánh mắt anh dừng lại trên người Nguyễn Tri Hạ đang ra khỏi sân lớn nhà họ Nguyễn.
Thấy cô vừa đi vừa lau nước mắt, hai mắt anh tối lại, anh nói với Quan Diêm một câu rồi cúp máy, sau đó đẩy cửa xe ra, bước đến chỗ Nguyễn Tri Hạ.
“Sao thế? Đang yên đang lành, sao em lại khóc?”
Tư Mộ Hàn bước đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giơ tay ôm cô vào trong lòng.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ người đàn ông, hốc mắt cô càng nóng hơn, cô ôm chặt lấy Tư Mộ Hàn, vừa khóc vừa nói:
“Chồng ơi, làm sao bây giờ? Tử Hành mất tích rồi.”
Nguyễn Tri Hạ không thể ngăn nước mắt rơi xuống.
Trong lòng cô rất lo lắng.
Tư Mộ Hàn giơ tay vuốt ve lưng của Nguyễn Tri Hạ, an ủi cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức cử người đi tìm thằng bé.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất an.
Tư Mộ Hàn biết giờ mình có nói gì cũng không thể làm cô yên tâm hơn là đi tìm người được.
Vì thế Tư Mộ Hàn cũng không dỗ dành cô thêm nữa mà trực tiếp bế cô lên xe, sau đó gọi điện thoại.
…
Lúc này, trong một căn phòng ‘tổng thống’ tinh tế và sang trọng.
Hoắc Thì Sanh lười biếng dựa vào ghế số pha, hai chân anh ấy bắt chéo lại.
Người phụ nữ thản nhiên đứng trước mặt anh ấy, mặc áo sơ mi đen của anh ấy, lộ ra một phần cặp đùi trắng nõn.
Cặp chân kia vừa thẳng vừa dài, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thể nhịn được mà muốn nhìn thêm mấy lần.
Ánh mắt anh ấy rời khỏi cặp chân dài mê hoặc kia, nhìn lên phần thân trên của người phụ nữ.
Dưới chiếc áo sơ mi màu đen, dáng người yểu điệu thướt tha.
Lại nhìn lên, là khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo, vẻ mặt của cô ấy vô cùng lạnh nhạt.
Hoàn toàn không giống như đến xin giúp đỡ chút nào.
Hoắc Thì Sanh nhìn Phó Lương, rõ ràng là người ta đến xin sự giúp đỡ từ anh ấy mà lại mang đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, đôi môi mỏng gợi cảm không có chút ý cười nào.
Hoắc Thì Sanh đột nhiên đứng dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Phó Lương lên, ánh mắt tối tăm nhìn khuôn mặt thanh tú tỏ ra lạnh lẽo của Phó Lương.
Anh cười như không cười nói:
“Cô Phó à, đây là thái độ xin giúp đỡ của cô sao?”
Phó Lương thờ ơ ngước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như trời cao cẩn thận điêu khắc của anh ấy, cao ngạo mà lạnh lùng, mong manh mà tàn nhẫn.
Đôi mắt trong trẻo của cô đầy lạnh nhạt, khẽ chớp một cái.
Hai tay cô ấy vòng quanh eo, đầu hơi nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt tinh tế nhưng lạnh lùng còn mang theo vẻ chán đời nhạt nhẽo, cô ấy hờ hững hỏi.
“Thứ mà anh muốn, không phải là thân thể của tôi sao?”
Giọng Phó Lương không hề dao động, cứ như thể người được gửi đến làm quà không phải là cô ấy vậy.
Khuôn mặt kiêu ngạo của Hoắc Thì Sanh lập tức như phủ một lớp băng không thể tiêu tan, anh ấy cười khẩy một tiếng, rút tay lại khỏi cằm cô ấy.
Anh ấy cúi người, rút một tờ giấy ăn trên bàn trà, không thèm quan tâm mà lau sạch tay.
“Cô phó, mặc dù đúng là tôi cũng có hứng thú với cơ thể của cô, nhưng khuôn mặt như con cá chết của cô khiến tôi thấy thật ghê tởm.”