Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hạ Hạ, nói cho anh biết, hiện tại em đang ở đâu?" 

Tay cầm điện thoại của anh càng lúc càng run, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run lên. 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy sự phấn khích trong giọng nói của người đàn ông, cô không khỏi khóc nhiều hơn. 

Cô khóc nói: "Bây giờ em đang ở.." 

Nói được nửa lời, Nguyễn Tri Hạ sững sờ. 

Bởi vì cô quên mất ở đây là đâu rồi. 

"Tư Mộ Hàn, anh chờ một chút, em đi hỏi." 

Nói xong, Nguyễn Tri Hạ rời khỏi giường và bước ra ngoài. 

Dương Tiêu vừa dỗ Bánh Trôi Nhỏ ngủ, lúc này vừa khéo đi ra ngoài uống nước. 

Kết quả là nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. 

“Sao vậy? Dương Tiêu không khỏi hỏi cô. 

Dường như nhận ra mình lúc này có vẻ mất bình tĩnh, Nguyễn Tri Hạ đưa tay lau mặt, ngượng ngùng hỏi Dương Tiêu: "Ừm, trước đó cô nói nơi này là đâu?" 

Dương Tiểu nhìn điện thoại trong tay, liền biết cô cần để làm gì. 

Cô ấy ngay lập tức nói: "Đây là quận Ngọc Bình, hải đảo. Cô bảo người nhà của cô bắt xe đến nhà trọ Ngọc Bình là tốt rồi." 

Dương Tiêu nói khá lớn. 

Vì vậy, không cần Nguyễn Tri Hạ lặp lại, Tư Mộ Hàn đã nghe thấy. 

Anh lập tức nói với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, đợi anh." 

Nói xong, anh quay người và bước ra ngoài. 

Quan Diêm lập tức đi theo. 

Mặc Thâm vô thức đi theo. 

Tư Mộ Hàn lên xe, Quan Diêm cũng lên xe theo, nhưng khi anh ta nhìn thấy Mặc Thâm cũng lên xe, anh ta nhìn Mặc Thẩm một cách khó có thể tin, tức giận nói: "Sao anh lại đi theo làm gì? Còn ngại chưa hại mợ chủ nhà tôi đủ hả?" 

Khi Tư Mộ Hàn nghe những lời của Quan Diêm mới nhận ra rằng có một người nữa trong xe. 

"Anh có quyền không lái xe, tôi có quyền không xuống xe." 

Mặc Thâm hạ quyết tâm không xuống xe. 

Tư Mộ Hàn: ... 

Quan Diêm: ... 

Nguyễn Tri Hạ ở đầu dây bên kia:? 

Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ hỏi: "Tư Mộ Hàn, bây giờ anh đang ở cùng với Mặc Thâm sao?" 

Tư Mộ Hàn bĩu môi nói: "Chỉ là đồ đê tiện vô liêm sỉ mà thôi." 

Mặc Thâm:? Để tiện? Anh ta à? 

Tư Mộ Hàn lại nói: "Hạ Hạ, đợi anh một chút, anh tới đón em ngay." 

Sau khi nói xong, Tư Mộ Hàn dặn dò Quan Diêm: "Đi đến quận Ngọc Bình, nhà trọ Ngọc Bình." 

Ánh mắt Mặc Thâm hơi lóe lên, nhưng không xuống xe. 

Anh ta dường như coi xe của Tư Mộ Hàn là của mình, lười biếng dựa vào sau xe. 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói anh tới đón cô, cô liền cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho Dương Tiêu. 

Sau nửa giờ. 

Dương Tiêu đi cùng Nguyễn Tri Hạ đến cửa nhà trọ Ngọc Bình, quan sát chiếc xe đang dần tới gần. 

Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ rất phấn khích. 

Đã xa nhau hơn một tuần. 

Cuối cùng, cô cũng có thể ôm chặt lấy người đàn ông của mình. 

Chiếc xe đã đậu bên cổng nhà trọ. 

Cánh cửa từ từ mở ra, một bóng người cao gầy bước ra. 

Tâm trạng Nguyễn Tri Hạ rất kích động, khi cất bước và chạy qua, cô lại phát hiện ra đó không phải là Tư Mộ Hàn. 

Mà là cậu út của cô, Mộc Quý Bạch. 

Khuôn mặt của cô ngay lập tức trở nên mất mát. 

Khi Mộc Quý Bạch nhận được cuộc gọi của Quan Diêm, tình cờ anh ta đang ở khu vực Ngọc Bình này. 

Vì vậy, anh ta là người đến đầu tiên. 

Chứng kiến sự phấn khích của Nguyễn Tri Hạ ngay từ đầu, đến sự mất mát vào lúc này. 

Mộc Quý Bạch không khỏi cảm thấy chua xót. 

Anh ta bước tới, vuốt tóc cô, rất dịu dàng nói: "Sao? Cháu có vẻ không vui lắm khi gặp cậu út nhỉ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK