“Tư Mộ Hàn, tên khốn nạn nhà anh, anh dám làm xằng làm bậy thử xem?”
Người đàn ông đáng chết này, ai mượn anh ngủ với cô!
Cô còn chưa hết giận anh đâu!
“Hạ Hạ, anh làm xằng làm bậy chỗ nào chứ, rõ ràng anh bị em hại mà.”
Tư Mộ Hàn nói, anh mặc kệ rồi tiếp tục hôn lên môi cô.
Một khi đã hôn thì đến chết cũng không chịu buông ra.
Tay Nguyễn Tri Hạ đã bị giữ chặt, nên cũng chỉ có thể bất lực mím chặt miệng, chết sống không cho anh hôn sâu vào trong.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đáy mắt anh xoẹt qua tia bất lực.
Anh buông lỏng cô ra, ngã sang bên cạnh người cô, xoay người ôm lấy cô.
“Có phải em vẫn còn đang giận anh không?”
Nguyễn Tri Hạ không muốn để anh ôm, nên lập tức giãy giụa: “Ai giận chứ! Em không thèm giận!”
Ai giận, còn chẳng phải tại anh nghe tình nhân cũ rồi mắng oan cô sao.
Cô không giận!
Cô có gì mà tức giận!
Tư Mộ Hàn bất lực, anh ôm chặt lấy cô: “Hạ Hạ, em nghe anh nói, ngày hôm qua anh…”
Tư Mộ Hàn còn chưa kịp nói xong, Nguyễn Tri Hạ đã tỏ ra bực bội không chịu được rồi.
“A a a… Tư mộ Hàn, anh buông em ra! Em không mượn anh phải ôm em!”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân ấm ức vô cùng.
Cô có ý tốt rót nước cho Đường Thanh Nhã uống, vậy mà cô ta lại chơi cô một vố.
Mà ghê tởm hơn chính là Tư Mộ Hàn, anh đã dùng ánh mắt phức tạp đó nhìn cô, thậm chí còn không hỏi cô bất cứ điều gì cả, mà thẳng thừng làm trò ôm Đường Thanh Nhã rời đi trước mặt cô.
Giống như là đang gián tiếp kết án tử hình cho cô vậy.
Nếu Đường Thanh Nhã kia đã quan trọng với anh như vậy, thì anh đến với cô ta luôn đi.
Còn trở về làm gì!
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ lại càng thấy ấm ức.
Cô dùng sức xô đẩy Tư Mộ Hàn, nói với giọng điệu oán trách: “Anh tránh ra, em không muốn thấy anh nữa, anh tin tưởng Đường Thanh Nhã như vậy, thì anh đi tìm cô ta đi!”
Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ muốn đẩy anh cho người khác, ánh mắt anh tối đi vài phần, trực tiếp duỗi tay nắm chặt hai tay Nguyễn Tri hạ, dùng sức giữ chặt chúng.
Giọng nói anh nghe vô cùng nghiêm túc, và xen lẫn trong đó còn có cả sự tức giận.
“Hạ Hạ, đủ rồi!”
“Em đã làm loạn đủ chưa?”
Tư Mộ Hàn không tự chủ được nên giọng nói có phần hơi lớn.
Biết rõ đây là do cô đang mất bình tĩnh, nói trong lúc tức giận.
Nhưng đối với anh mà nói, những lời như thế dù chỉ một câu thôi anh cũng không muốn nghe, kể cả đó có là lời nói trong lúc tức giận.
Anh thật sự rất để tâm đến cô, để tâm tới nỗi dù chỉ là một lời nói chia lìa thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy đau lòng.
Bởi vì anh bị bệnh nên bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian, và đã khiến đối phương phải tổn thương rất nhiều lần.
Nỗi đau như vậy, anh thật lòng không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn lớn tiếng quát thì cực kỳ sửng sốt.
Cô cong môi, vô cùng ấm ức nhìn anh, nước mắt bắt đầu đảo quanh nơi hốc mắt.
Tư Mộ Hàn nhìn biểu cảm ấm ức đến cực điểm kia của Nguyễn Tri Hạ thì ảo não trách bản thân nói chuyện quá lớn tiếng với cô, vội vàng cúi xuống hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô.
“Hạ Hạ, anh không cố ý nạt em đâu. Chỉ có điều, Hạ Hạ, em đừng vì giận dỗi mà nói ra những lời như thế, ngoài em ra, sao anh có thể muốn người khác được chứ?”
Nguyễn Tri Hạ không tiếp tục ầm ĩ nữa, cô yên lặng nằm trên giường, đôi mắt đen láy ướt đẫm vô tội chớp chớp, hệt như một chú nai nhỏ đáng yêu, trông cực kỳ mê người.
Cô biết rằng tính khí của mình dạo gần đây có phần hơi trẻ con.
Trước kia cô chưa bao giờ là người không biết nói lý như vậy.
Có lẽ do được Tư Mộ Hàn cưng chiều, khiến cô bắt đầu vì được yêu chiều quá mà hóa trẻ con, cô ỷ việc Tư Mộ Hàn yêu cô, chiều chuộng cô, nên không kiêng nể gì mà ầm ĩ làm loạn lên với anh, giận dỗi anh.
Nhưng cô cũng biết, không phải người đàn ông nào cũng có thể bao dung, dung túng cho cô như Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên để lộ một nụ cười khổ.
Cô ngước mắt nhìn về phía Tư Mộ hàn, đáy mắt như bị phủ bởi một lớp u buồn không hóa giải được, cô nhẹ nhàng nói:
“Tư Mộ Hàn, có phải chúng ta sẽ không thể quay lại được như lúc trước nữa đúng không?”
Khi đó, không có Mặc Thâm, không có Đường Thanh Nhã, tuy rằng bọn họ cũng có những vấn đề, nhưng sẽ không giống như bây giờ, lúc gần lúc xa.
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ dường như chất chứa những nỗi bi thương vô tận.
Khiến trái tim Tư Mộ Hàn run rẩy một cách dữ dội.
Nhìn người phụ nữ với khuôn mặt như sắp khóc lại không dám khóc, anh đau lòng đến chết rồi, hốc mắt cũng dần chuyển màu đỏ tươi.
Anh ôm lấy cô, ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình, nói với giọng khàn khàn: “Không phải.”
“Hạ Hạ, chúng ta sẽ còn tốt hơn trước kia nữa kìa.”
Anh biết, dạo gần đây anh thật sự không quan tâm đến cô.
Anh cũng biết, anh đang làm tình yêu và sự tín nhiệm của cô dành cho anh giảm dần.
Chỉ có điều, cuộc đời này, anh không thể chối bỏ trách nhiệm với Đường Thanh Nhã được.
Mặc dù anh không yêu cô ta, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh không thể nhẫn tâm với cô gái nhỏ vẫn luôn ở bên làm bạn với anh lúc anh không nhìn thấy, không nghe thấy.
Cô ta đã từng là ánh sáng của anh, dù bây giờ anh đã yêu người khác, nhưng trước sau gì anh vẫn quyến luyến sự ấm áp mà cô ta đã từng cho anh.
Giờ anh yêu cô, cưới cô đã là tàn nhẫn với cô ta rồi, sao anh có thể lại vô tình vô nghĩa bỏ mặc không quan tâm cô ta được nữa chứ.
Nếu anh thật sự là người vô tình vô nghĩa như vậy, thì e là Hạ Hạ cũng sẽ không yêu anh.
“Nhưng mà Tư Mộ Hàn, anh không tin em.”
Nguyễn Tri Hạ ấm ức nhìn anh, nước mắt lăn dài.
Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô, bất lực giải thích: “Hạ Hạ, anh không có.”
“Không phải anh không tin em.”
“Hạ Hạ của anh sẽ không bao giờ cố ý làm mấy loại chuyện kiểu này.”
Nguyễn Tri Hạ nức nở một chút, sau đó vẫn cảm thấy vô cùng oan ức.
“Vậy cái ánh mắt khi đó của anh là có ý gì?”
“Là tại anh.”
Tư Mộ Hàn cũng không có biện minh cho mình.
Đúng là lúc đó anh đã ra hiệu nhầm cho cô.
“Là tại anh đã ra hiệu nhầm cho em.”
Tư Mộ Hàn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.
“Hạ Hạ, anh biết ngày hôm qua không phải em cố ý, là Tiểu Nhã không đỡ kịp, anh không hề nghi ngờ em cố ý làm Tiểu Nhã bị thương.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Nguyễn Tri Hạ lập tức cảm thấy không vui.
Cái gì mà không phải Đường Thanh Nhã không cố ý, là Đường Thanh Nhã không đón kịp chứ?
“Đường Thanh Nhã nói với anh là do cô ta không đón kịp cốc nước sao?”
Nguyễn Tri Hạ châm biếm.
“Hạ Hạ, em nói vậy là có ý gì?”
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt khó hiểu.
“Em có ý gì hả?”
Nguyễn Tri Hạ lập tức cười khẩy, nói: “Tư Mộ Hàn, nếu em nói với anh là cô ta cố tình buông tay, liệu anh có tin không?”
Tức khắc, Tư Mộ Hàn nhíu đuôi lông mày, không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, cảm giác chua xót bắt đầu trào dâng trong lòng, cô thẳng thừng đẩy Tư Mộ Hàn ra.
Bởi vì Tư Mộ Hàn vẫn đang thất thần, hơn nữa anh cũng không có phòng bị gì, nên lập tức bị đẩy ngã sang bên cạnh.
Anh nằm trên giường, đuôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ có phần thâm trầm phức tạp.
Nguyễn Tri Hạ cũng không nhìn anh cái nào.
Phản ứng vừa rồi của anh khiến cô có cảm giác bản thân giống một đứa trẻ đang gây rối vô cớ.
Như thể là đang cố tình bịa đặt nói xấu ai đó.
Nguyễn Tri Hạ xốc chăn lên, trực tiếp bước qua người Tư Mộ Hàn, xuống giường định rời đi.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, khi Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị nhấc chân rời đi, từ sau lưng, anh vòng tay ôm thật chặt eo cô.
Anh vùi đầu vào sau lưng cô, hệt như một đứa trẻ thiếu mất cảm giác an toàn.
Giọng điệu anh có phần trầm thấp nghẹn ngào: “Hạ Hạ, không phải anh không tin em. Mà là anh không thể tin cô ấy sẽ làm như vậy.”
“Một Đường Thanh Nhã từng lương thiện tốt bụng đến nỗi ra sức che chở những chú gà con, giờ lại biến thành con người như vậy, tất cả cũng là vì anh nên mới như thế.”
Tại sao Đường Thanh Nhã lại làm như vậy, đơn giản là vì muốn anh chú ý đến cô ta, hoặc là không cam lòng, cô ta cảm thấy bản thân bị phụ bạc, cho nên muốn xả giận.