Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Còn Hạ Hạ, tại sao năm đó cô cũng thích Tư Mộ Hàn đến vậy, rõ ràng lúc đó Tư Mộ Hàn không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy những gì cô nói, vậy mà cô lại tốt với Tư Mộ Hàn như vậy. 

Tư Mộ Hàn! Tư Mộ Hàn! 

Tại sao mọi người đều yêu Tư Mộ Hàn! 

Nghe thấy Mặc Thâm chửi Tư Mộ Hàn như thế, đồng tử của Nguyễn Tri Hạ co rút lại, cô giơ tay lên, bốp một tiếng, bất ngờ tát vào mặt Mặc Thâm. 

"Anh không được nói anh ấy như vậy! Anh ấy sẽ không chết!" 

Tư Mộ Hàn sẽ không chết! 

Anh sẽ ổn. 

Anh sẽ ở bên cô mãi mãi. 

Nguyễn Tri Hạ thực sự rất chán ghét Mặc Thâm. 

Nếu anh ta không bắt cóc cô thì bây giờ cô vẫn sẽ ở bên Tư Mộ Hàn. 

Mặc Thâm nghiêng đầu, bên má đỏ hồng. 

Anh ta quay lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt đầy sương mù. 

Anh ta dùng lực nắm chặt cổ tay Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt hung ác nham hiểm rất dọa người: “Cô dám đánh tôi?" 

Từ trước tới giờ, anh ta hận nhất là người khác dảm chạm vào mặt mình! 

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Thâm vặn vẹo, cô có chút sợ hãi. 

Tuy có chút sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến anh ta vừa nguyền rủa người đàn ông của cô, cô lại có dũng khí. 

"Tôi đánh anh thì làm sao? Ai bảo anh nói lung tung?" 

Mặc Thâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung tợn như dã thú muốn xé nát cô: “Xem ra cô còn chưa nhìn rõ tình huống!" 

Người phụ nữ này thật sự cho rằng anh ta không dám động vào cô sao? 

Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng đáng sợ của Mặc Thâm, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô hối hận vì mình quá cứng đầu, tại sao lại chọc tức anh ta làm cái gì cơ chứ. 

"Cô gái, hiện tại tôi sẽ cho cô hiểu, cô chỉ là một tù binh, cô không có tư cách gì để đấu với tôi!" 

Mặc Thảm lôi kéo cô, chuẩn bị kéo cô trở lại lâu đài bên trong. 

"Anh Thâm!" 

Tuy nhiên vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên truyền đến. 

Mặc Thâm vô thức buông Nguyễn Tri Hạ ra. 

Thời điểm được anh ta thả ra, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như thể cô vừa bay từ địa ngục lên thiên đường. 

Cô vội vàng lui về phía sau vài bước, tránh xa Mặc Thâm ra một chút. 

Rời xa Mặc Thâm, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hô hấp của mình trở nên thông thuận hơn rất nhiều. 

"Anh Thâm!" 

Mục Cảnh Y giống như một con chim vui vẻ, trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Mặc Thâm. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào tinh nghịch xoa xoa ngực anh ta: “Anh Thâm, em rất nhớ anh!" 

Mặc Thâm rũ mắt nhìn Mục Cảnh Y trong tay, chỉ cảm thấy đầu hơi đau. 

Cô gái nhỏ này sao đã trở lại rồi? 

"Anh Thâm, tại sao anh lại không để ý tới em?" 

Mục Cảnh Y ngẩng đầu nhìn Mặc Thâm. 

"Tiểu , tại sao trở về không nói cho anh biết?" 

Mặc Thậm có chút trách móc nhìn Mục Cảnh Y. 

Tiểu Y là con gái duy nhất của ba nuôi, nếu cô ấy xảy ra chuyện, ba nuôi nhất định sẽ hủy diệt cả thế giới. 

"Anh Thâm, người ta nhớ anh nên trở lại" 

Mặc Thâm nhẹ giọng khiển trách: "Vớ vẩn! Nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao? Em muốn ba nuôi nổi điên sao?" 

Mục Cảnh Y đứng đó như một đứa trẻ nhỏ đã làm điều gì sai trái, cô ấy cúi đầu xuống. 

"Thực xin lỗi, anh Thâm, chỉ là em rất nhớ anh." 

Cô ấy đã không gặp anh ta gần nửa năm, không nhịn được mới trộm quay về nhìn anh ta một chút. 

Sao anh Thâm lại dung dữ như vậy chứ? 

Mục Cảnh Y ấm ức cắn môi. 

Bỗng nhiên. 

Cô ấy nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa. 

Cô ấy vô thức nhìn sang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK