Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vẻ mặt đầy áy náy và tự trách của người đàn ông, tay còn lại của cô khó chịu vuốt ve. 

Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cứng rắn của người đàn ông, dịu dàng nói: "Tư Mộ Hàn, xin anh đừng nói như vậy." 

"Trên thế giới này, anh là người đối xử tốt với em nhất." 

"Chính anh đã cho em sự ấm áp, cũng như bến đỗ để em có thể nương tựa, làm nũng và tùy hứng một cách trắng trợn." 

“Anh đã cho em biết, trên thế giới này, vẫn còn một Tư Mộ Hàn như anh quan tâm và cưng chiều em như vậy. 

Để em làm bất cứ điều gì cũng không cần phải sợ hãi." 

"Tư Mộ Hàn, anh đừng nói những lời chán chường như anh chưa đủ tốt, hoặc không thể cho em cuộc sống bình yên." 

"Bởi vì trên thế giới này, người đối xử với Nguyễn Tri Hạ tốt nhất chính là Tư Mộ Hàn." 

“Trong hai mươi năm qua của em luôn là điều tồi tệ, nếu không lấy anh, có lẽ bây giờ em vẫn đang bị mẹ kế bắt nạt, bị người khác bức bách. 

Hoặc cũng có thể giống như lúc trước em bị cưỡng ép gả thay cho anh, thân bất do kỷ gả cho một người mà em không yêu." 

Tư Mộ Hàn nhìn cô, đôi mắt sáng rực như lấp lánh ánh sao. 

Anh vươn tay nắm chặt bàn tay đang vuốt ve mặt mình của cô, tự tin nói: 

"Không. Hạ Hạ, em chắc chắn sẽ thuộc về anh. Cho dù chúng ta bỏ lỡ lần đó thì cuối cùng vẫn ở bên nhau." 

Anh không tin vào số phận, nhưng anh tin vào duyên phận. 

Ví dụ như hồi còn trẻ, bọn họ đã bị ràng buộc sâu sắc bởi nhân duyên. 

Rồi đến lúc đó cô gả thay, nhưng anh vẫn cưới được cô. 

Đây chính là duyên phận, là nhân duyên giữa anh và cô, chắc chắn tương lai hai người sẽ gặp lại nhau. 

Mà anh cũng chỉ nhận ra cô trong biển người bao la. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào đôi mắt sáng rực thâm tình của anh, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn. 

Đúng vậy. 

Bọn họ đã được định sẵn là ở bên nhau. 

Cho dù là mười lăm năm trước, bọn họ cùng bị bắt cóc, hay là lúc trước bị ép gả thay cho anh, dường như ông trời đã sớm sắp đặt ổn thỏa hết rồi. 

Cô không khỏi vui vẻ vòng qua cổ anh, rồi cọ vào cổ anh như chú mèo con, khẽ nói: 

"Tư Mộ Hàn, em rất vui vì lần đó đã gả thay cho anh, cũng vì lần ma xui quỷ khiến đó, nên em mới trở thành Nguyễn Tri Hạ như ngày hôm nay." 

"Chính bọn họ đã cho em gặp anh." 

Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói thế thì chỉ cảm thấy trong lòng rối ren. 

Anh nhìn vào mắt của cô, dường như có cơn sóng lớn nào đó đang dâng trào. 

"Ha Ha..." 

Anh khàn giọng gọi tên cô, định nói điều gì đó. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, mím môi cười, đặt một ngón tay lên môi anh, lắc đầu, ra hiệu anh đừng nói chuyện, mà hãy lắng nghe cô nói. 

"Tư Mộ Hàn, anh mới nói rằng anh ích kỷ." 

"Em chỉ muốn nói cho anh biết, nói đến lòng ích kỷ." 

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào gương mặt dù đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn không bào mòn vẻ điển trai của người đàn ông, ánh mắt của cô hơi si mê. 

Ánh mắt cô triền miên lại đau khổ: "Ai mà chẳng có lòng ích kỷ cơ chứ?" 

Cô mặt mày ủ rũ, lúc nói đến câu này, đáy mắt của cô hiện lên tia u buồn. 

"Lúc em biết cái chết của mẹ có liên quan đến mẹ của anh, em đã thu mình vào trong mai như một con rùa." 

"Lúc đó em ích kỷ, cái chết của mẹ không liên quan gì đến anh, tại sao em phải vì chuyện này mà rời xa anh." 

"Nhưng mặt khác, em lại không thể buông bỏ được, nên vẫn luôn kéo dài, vừa muốn gặp anh, nhưng lại sợ nhìn thấy anh." 

"Em biết anh yêu em, nhưng em vẫn ích kỷ tùy hứng phung phí tình yêu mà anh dành cho em. 

Thậm chí em còn ích kỷ nghĩ rằng, Tư Mộ Hàn yêu mình, tại sao lại không thể bao dung cho sự ích kỷ của mình?" 

"Tư Mộ Hàn, yêu một người, thật sự không thể không cầu lợi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK