"Quan Diêm, cậu nói có buồn cười hay không? Người mà năm đó mẹ tôi đụng trúng hóa ra lại là mẹ của Hạ Hạ."
Tư Mộ Hàn cười đến nước mắt giàn giụa.
Buồn cười sao?
Ngay thời điểm anh nghĩ rằng anh đã đạt được hạnh phúc, lại xảy ra chuyện như vậy với anh.
Tại sao phải cho anh hy vọng rồi lại đẩy anh xuống vực thẳm?
Quan Diêm kinh hãi mở to mắt.
Hóa ra là như vậy...
Đây là lý do cậu chủ muốn uống say, mợ chủ không về sao?
Trời ơi.
Còn có thể nào bị thảm hơn nữa không?
Cậu chủ, cậu đã làm gì sai rồi chứ?
"Cậu chủ, chuyện năm đó, trong chúng ta không có ai là đương sự. Tình hình thực tế, không ai trong chúng ta biết rõ cả."
"Bà chủ đâm phải người là thật, nhưng mẹ của mợ chủ là do khó sinh mà chết, điều này không thể kết luận là do bà chủ làm hại."
Mặc dù cậu ta không biết nhiều về chuyện năm đó.
1
Nhưng trong trường hợp đó, năm đó ông cụ đã phong tỏa tin tức, không cho bất cứ kẻ nào đi thăm dò. Điều này đủ để chứng minh chuyện xảy ra năm đó không đơn giản như say rượu lái xe.
Tư Mộ Hàn ngơ ngác nhìn lên trần nhà, không lên tiếng.
Cũng không biết có nghe lọt tại những lời của Quan Diêm hay không.
Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm lên trần nhà với ánh mắt thất thần.
"Tiểu Hàn, hôm nay mẹ đụng phải người ta rồi, nhưng mẹ không cố ý làm vậy. Mẹ cũng không biết làm sao mà lại đụng phải nữa."
"Tiểu Hàn, nếu mẹ ngồi tù rồi, con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời ông nội, biết không?"
"Tiểu Hàn, mẹ đã làm sai, mẹ phải nhận trừng phạt."
"Tiểu Hàn, Tiểu Hàn của mẹ, mẹ có lỗi với con."
"Tiểu Hàn, mẹ có thể không phải là người tốt, nhưng mẹ rất yêu con."
"Tiểu Hàn, cuộc đời này của mẹ đã làm rất nhiều điều sai trái. Điều duy nhất mẹ làm đúng chính là sinh ra con."
III
Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Trong lòng cậu ta không nắm chắc mà gọi: "Cậu chủ?"
Tư Mộ Hàn ậm ừ, nhắm mắt lại, trên lông mày hiện lên một tia mệt mỏi.
Anh vươn tay xoa xoa sống mũi, đầu có chút khó chịu.
Có lẽ là do tác dụng chậm của rượu ngoại nổi lên khiến đầu óc anh quay cuồng.
"Cậu chủ, tôi đỡ anh trở về nghỉ ngơi."
Quan Diêm thấy Tư Mộ Hàn không được khỏe nên đứng dậy đưa tay đỡ anh dậy.
"Không cần."
Tư Mộ Hàn xua tay, nhìn về phía cậu ta: "Cậu đi kiểm tra một lúc, năm đó khi mẹ tôi tông trúng người ta thì đã từng tiếp xúc với người nào."
Trong ký ức, mẹ dường như không phải là loại người bỏ chạy khi đụng phải người ta.
Chuyện năm đó nhất định có điều kỳ quái.
Quan Diêm thu tay về: "Vâng."
Buổi sáng khi thức dậy, Tư Mộ Hàn cảm thấy đầu mình như sắp vỡ ra.
Anh ngồi dậy khỏi giường, tấm chăn mỏng phủ trên người nháy mắt trượt xuống.
Anh đưa tay ra xoa xoa thái dương, trong người có chút bị ảnh hưởng bởi tác dụng chậm của rượu, đau đầu đến hoảng.
Khi Quan Diêm bưng canh giải rượu vào, nhìn thấy cậu chủ nhà mình đã tỉnh thì vội vàng chạy tới.
"Cậu chủ, uống canh giải rượu trước đi."
Quan Diêm bưng món canh giải rượu tới.
Tư Mộ Hàn cảm thấy trước mắt đen như mực, không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Anh hỏi Quan Diêm: "Bây giờ là mấy giờ rồi, sao không bật đèn?"
Quan Diêm tức thì ngây ngẩn cả người.
Cậu ta vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đầy ắp ánh sáng...
Nhưng cậu chủ lại nói...
Quan Diêm cảm thấy không ổn lắm, giọng nói có hơi run rẩy: "Cậu chủ, bây giờ là buổi sáng rồi mà."
Tư Mộ Hàn nhất thời ngẩn ra. Anh vô thức đưa tay lên chạm vào mắt mình.