Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô chưa lo lắng mà có vẻ như An An còn sốt ruột hơn cô.

"Hạ Hạ, cậu không sợ hai người bọn họ ở bên nhau cả ngày lẫn đêm à?"

La An An thật sự sắp phục Nguyễn Tri Hạ rồi.

Lẽ nào cô không biết làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật là gì sao?

Cả ngày ở cùng nhau, ai có thể đảm bảo rằng trước kia thấy không thuận mắt, bây giờ vẫn thấy như vậy chứ?

Trái tim của đàn ông cứ như là cái trống vậy, bất cứ người phụ nữ nào rung một cái cũng đi theo.

Hạ Hạ đúng là không mưu trí gì, lại sắp xếp cho người đàn ông của mình ở cùng với kẻ thù.

Thật sự không biết nên nói cô quá kiêu ngạo hay là quá ngốc nghếch nữa.

Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác, sau đó cô đáp lại một cách thờ ơ:

“Không sợ. Nếu Tư Mộ Hàn thích cô ta thì anh ấy đã thích từ lâu rồi.”

Có lẽ trước kia cô vẫn sẽ lo lắng về vấn đề này, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Tư Mộ Hàn đối xử với cô như thế nào, đối xử với Đường Thanh Nhã như thế nào, cô là người rõ nhất.

Nếu cô không tin những gì Tư Mộ Hàn nói thì thứ tình yêu kia của cô thật là quá nông cạn.

Hơn nữa, cô thấy Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã đã quen biết hơn mười năm rồi cũng không thích nhau, sao có thể mới vài ngày như vậy liền thích nhau được chứ?

Tư Mộ Hàn cũng không phải người ngu ngốc như thế.

La An An không nhịn được trợn mắt liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói:

“Mặc dù nói vậy cũng không sai, nhưng năm năm rồi bọn họ không gặp nhau, hơn nữa không phải là Đường Thanh Nhã kia vì Tư Mộ Hàn mà từng chịu không ít đau khổ sao? Cậu thử nghĩ xem lỡ như cô ta dùng thủ đoạn gì đó lừa Tư Mộ Hàn lên giường, lúc đó cậu chỉ có khóc thôi.”

Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An, vô cùng nghiêm túc nói:

“Nếu Tư Mộ Hàn thật sự không thể ứng phó được… Vậy, tại sao tớ vẫn phải ở bên anh ấy chứ?”

Nếu như Tư Mộ Hàn thật sự dễ dàng bị người ta lừa lên giường như thế thì cô cũng không nên tiếp tục làm gì.

Cô cảm thấy người yêu cô chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô.

Nếu không phải người yêu mình, cô cũng sẽ không ép buộc.

Dù sao cô vẫn tin trong lòng Tư Mộ Hàn tự biết mình đang làm gì.

La An An cũng cảm thấy Nguyễn Tri Hạ nói có lý, cô ấy gật đầu đồng ý:

“Cậu nói đúng! Những tên đàn ông không chịu được… thì đều là rác rưởi hết.”

Nguyễn Tri Hạ cười cười, không đáp lời.

Hai người cùng trò chuyện một lúc, sau đó cả hai tạm biệt nhau vì La An An vội vàng về để sắp xếp lại tài liệu chuẩn bị ra nước ngoài.

Nguyễn Tử Nhu cầm tay kéo bạn trai mới quen đi qua quán cà phê, bỗng cô ta vô tình nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cô ta nhanh chóng bảo bạn trai đứng yên ngoài cửa đợi mình một lát, sau đó cất bước đến gần hình bóng quen thuộc kia.

Đi đến sau lưng cô gái, Nguyễn Tử Nhu ngập ngừng gọi thử: “Nguyễn Tri Hạ?”

Nguyễn Tri Hạ đang đợi Tư Mộ Hàn đến đón mình, nghe thấy có người gọi nên cô quay đầu lại theo bản năng, lúc nhìn thấy Nguyễn Tử Nhu, cô chỉ cảm thấy cứ như là gặp phải đống phân vậy.

Như vậy mà cũng gặp phải Nguyễn Tử Nhu.

Mà nói mới nhớ, cũng khá lâu rồi cô mới gặp lại Nguyễn Tử Nhu, hình như cô ta còn xấu hơn trước, phấn trên mặt đánh còn dày hơn cả tường thành.

Hơn nữa khuôn mặt đó đã chỉnh sửa rồi sao?

Cứ cảm thấy sao lại không được tự nhiên cho lắm?

Nguyễn Tử Nhu thấy đúng thật là Nguyễn Tri Hạ, không giấu nổi vui mừng mà a một tiếng.

Cô ta nhếch môi, mỉa mai nói:

“Tôi nói này Nguyễn Tri Hạ, gần đây chị vất vưởng ở cái xó nào thế?”

Cô ta mang phong thái có chút hả hê, trong lời nói cũng đầy ý khiêu khích và cười nhạo.

“Hôm nọ lúc tôi và Tư Mộ Hàn tổ chức hôn lễ, tôi còn định gọi chị đến dự cơ, ai ngờ chị cứ như con chuột, vậy mà lủi đi đâu mất.”

Nguyễn Tri Hạ nghe lời nói đắc chí của Nguyễn Tử Nhu, một tia lạnh lùng hiện thoáng qua trong mắt cô, cô lạnh nhạt mở miệng trả lời:

“Vậy sao. Theo như tôi được biết thì không phải hôn lễ của cô và Tư Mộ Hàn chẳng khác gì cái mớ hỗn độn sao? Sao thế? Cái hôn lễ bỏ dở giữa chừng vậy thì cô tự hào cái gì?”

Nếu như cô nói cho cô ta biết người tổ chức đám cưới cùng cô ta chỉ là một người thế thân, thì không biết cô ta có còn tâm trạng đắc ý như thế kia nữa không.

Thật sự không biết cô ta lấy sự kiêu ngạo ấy ở đâu, không biết cô ta có thể tự hào đến bao giờ.

“Chị!”

Nguyễn Tử Nhu bị Nguyễn Tri Hạ nói lại, lập tức á khẩu không thốt lên lời.

Cô ta tức giận đến nỗi môi run rẩy, cô ta vốn cũng chẳng phải người có mồm mép lợi hại.

Lúc này cô ta thậm chí còn không biết phải phản bác Nguyễn Tri Hạ như thế nào.

Lúc lâu sau, cô ta mới nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn đã chết rồi, chị có biết không?”

Người đàn ông của cô đã chết rồi!

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ chửi rủa Nguyễn Tử Nhu một trận.

Nhưng xét thấy bây giờ đúng thật là Tư Mộ Hàn ‘đã chết’ rồi, cô liền nhịn lại.

Cô nhìn Nguyễn Tử Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng lạnh nhạt của cô không thể hiện chút đau đớn nào, cô liếc nhìn Nguyễn Tử Nhu, giọng nói thờ ơ đáp:

“Biết rồi thì làm sao, mà chưa biết thì thế nào?”

Rõ ràng Nguyễn Tử Nhu không ngờ rằng lúc Nguyễn Tri Hạ nghe tin Tư Mộ Hàn ‘đã chết’ mà lại lạnh lùng như vậy.

Thậm chí còn không thấy chút buồn bã nào.

Cô ta không thể tin được, hỏi lại: “Nguyễn Tri Hạ, chị không thấy buồn sao?”

Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nhìn cô ta: “Tại sao tôi phải buồn chứ?”

Người đàn ông của cô vẫn đang sống tốt, cô buồn làm cái gì.

Nguyễn Tử Nhu nhìn Nguyễn Tri Hạ như đang nhìn ma quỷ, cô ta nghi ngờ hỏi:

“Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn chết rồi, vậy mà chị lại chẳng buồn chút nào, không phải chị yêu anh ấy sao?”

Cô ta không tin rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ thờ ơ.

Trước kia chị ta yêu Tư Mộ Hàn như vậy, sao có thể không buồn được chứ.

Chắc chắn là trong lòng chị ta đang khóc thầm đấy.

“Nguyễn Tử Nhu, cô định làm mẹ tôi à?”

Nguyễn Tri Hạ nhìn Nguyễn Tử Nhu, cô chỉ thấy cô ta thật sự không được thông minh cho lắm.

Cô yêu Tư Mộ Hàn hay không liên quan gì đến cô ta hả?

Đúng là người rảnh rỗi sinh nông nỗi.

Nguyễn Tri Hạ buồn cười nhìn cô ta, mỉa mai nói:

“Tôi yêu ai thì liên quan gì đến cô?”

 “Chị chị chị…”

Nguyễn Tử Nhu bị Nguyễn Tri Hạ nói cho tức đến nỗi cả người run rẩy, cô ta hung ác nói:

“Nguyễn Tri Hạ, chị đừng có mà tự kiêu, tôi không tin Tư Mộ Hàn chết rồi mà chị không thấy buồn, chắc là chị phải bất bình lắm, anh ta chết rồi, tiền của anh ta chị không có phần nào đâu!”

Nguyễn Tri Hạ: “...”

Bạn đã bao giờ thấy người bị thiểu năng chưa?

Đây chính là đồ thiểu năng ngốc nghếch đấy.

Thì ra cô ta nói linh tinh nhiều như vậy mà hóa ra lại oán giận chuyện không được chia tài sản của Tư Mộ Hàn sao?

Haiz…

Nguyễn Tri Hạ thật sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi nghe Nguyễn Tử Nhu nói linh tinh.

Cô dứt khoát không quan tâm tới cô ta nữa.

Nguyễn Tử Nhu thấy mình đã nói đến vậy rồi mà Nguyễn Tri Hạ lại chẳng thèm quan tâm, cô ta cảm thấy rất tức giận.

Rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ kia có ý gì chứ?

Tại sao Tư Mộ Hàn chết rồi, nhưng chị ta lại không có vẻ gì là đau lòng chứ?

Là giả vờ, hay là thật sự không đau lòng.

Cũng không đúng.

Trước kia chị ta và Tư Mộ Hàn ngọt ngào, hạnh phúc như vậy, sao có thể không đau lòng được chứ?

Ha, chắc chắn là cô đang giả vờ.

Để xem cô ta phá tan lớp ngụy trang của cô như thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK