Sức lực vừa đủ của người phụ nữ chạm vào lưng khiến anh có một cảm giác tê dại nhàn nhạt, Tư Mộ Hàn cực kì hưởng thụ nhắm nghiền hai mắt.
Bảo người phụ nữ này chà lưng cho anh, quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt.
"Ờm... Tư Mộ Hàn, chân của anh thật sự không lành được sao?" Nguyễn Tri Hạ thuận miệng. hỏi.
Có lẽ là do cô kỳ lưng rất dễ chịu, cho nên Tư Mộ Hàn lại không hề tức giận, ngược lại còn đùa giỡn với cô: "Sao thế? Sợ cả đời này phải “thủ tiết” sao?"
Tư Mộ Hàn cũng không hề quên trước đó Tống Thanh Phong từng nói người phụ nữ nào gả cho anh đều phải “thủ tiết” cả đời.
Anh thật sự muốn biết, có phải người phụ nữ này cũng nghĩ như vậy hay không.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng người đàn ông sẽ trò chuyện về loại chủ đề này với cô, cô rất là chăm chú trả lời: "Bây giờ có rất nhiều Vợ chồng đều sống thanh tâm quả dục, hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?"
Anh có làm chuyện đó được hay không, hình như thật sự cũng không liên quan gì đến cô!
Người sợ thì cũng là vợ của anh mà!
Cô chẳng qua chỉ là thay Nguyễn Tử Nhu cử hành hôn lễ với anh mà thôi, đâu có đăng ký kết hôn, vậy nên bọn họ cũng có được xem là vợ chồng đầu, cho nên vấn đề này căn bản không có mà!
Mắc mớ gì đến cô đâu chứ?
Sao Tư Mộ Hàn anh lại cảm thấy lời này vô cùng khó nghe?
Người của cả thành phố Hàng Châu này đều biết cô là cô vợ gả thay mà anh cưới về, vậy mà cô lại nói mắc mớ gì đến cô ư?
Khi nghĩ đến người phụ nữ này còn định gả cho người khác, Tư Mộ Hàn hận không thể bóp chết cô!
Anh níu lấy cổ tay nhỏ nhắn của người phụ nữ, khẽ dùng sức, kéo cô vào trong bồn tắm.
Đột nhiên bị kéo vào trong bồn tắm, Nguyễn Tri Hạ bị dọa sợ đến mức nhảy dựng cả lên.
Cô u oán trừng người đàn ông một cái: "Anh làm cái gì vậy?"
Thật là, đang yên đang lành chơi cái trò đột kích bất ngờ để làm gì chứ.
Khiến cho quần áo trên người cô đều ướt sũng hết cả rồi.
Đây là quần áo mà má Lâm cho cô mượn đấy, giờ ướt hết cả rồi khiến cô phải tìm má Lâm mượn lại.
Điều quan trọng hơn chính là, bị kéo vào thì cũng thôi đi, nhưng mà trùng hợp là cô lại ngồi ở trên đùi của người đàn ông!
Cái tư thế vô cùng mập mờ!
Tư Mộ Hàn cúi đầu hung hăng cắn một cái trên môi của người phụ nữ.
Nguyễn Tri Hạ bị đau nên hít sâu vào một hơi, đẩy người đàn ông ra, sờ sờ cánh môi bị cắn đến chảy máu, tức giận nói: "Anh bị điên à? Sao tự nhiên lại cắn tôi chứ?"
Ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng của Tư Mộ Hàn chạm lên cánh môi bị anh cắn đến chảy máu của cô, ánh mắt tối tăm ảm đạm, anh tàn nhẫn nói: "Người phụ nữ kia, cô gả cho Tư Mộ Hàn tối rồi, vậy thì chính là người của Tư Mộ Hàn tôi, đời này, trừ phi tôi không cần cô nữa, nếu không cô đừng mong gả cho người đàn ông khác!"
Giọng nói của anh trầm thấp, u lãnh, mơ hồ còn ẩn chứa sự tàn nhẫn đáng sợ.
Nguyễn Tri Hạ im lặng nhìn anh chằm chằm: "Người gả cho anh cũng không phải tôi, là em gái của tôi, nếu anh muốn tìm thì đi tìm nó đi!"
Điên điên khùng khùng gì vậy!