Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy đôi mắt của Dương Tiêu đỏ lên, Mộc Quý Bạch không khỏi căng thẳng theo.

Dương Tiêu chưa kịp nói xong thì anh ta đã sốt ruột hỏi: "Thằng bé bị sao vậy? Chẳng lẽ...?"

Như thể nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt của Mộc Quý Bạch đột nhiên trở nên nặng nề.

Dương Tiêu biết Mộc Quý Bạch định nói gì, cô ấy vội vàng lắc đầu nói: "Không phải."

Mộc Quý Bạch cau mày nhìn cô ấy, như thể không hiểu cô ấy đang khóc vì điều gì.

Dương Tiêu nghẹn ngào một lúc trước khi tiếp tục: "Ca phẫu thuật đã thành công."

"Ca mổ thành công, vậy tại sao cô lại khóc?"

Mộc Quý Bạch trừng mắt nhìn Dương Tiêu mà có chút khó chịu, người phụ nữ này đang muốn hù chết anh ta sao?

Dương Tiêu thở dài một tiếng rồi mới nhận ra rằng mình đang khóc.

Cô ấy vội đưa tay lau nước mắt: "Ca mổ thành công, nhưng thuốc mê vẫn chưa hết, chắc buổi tối thằng bé mới có thể tỉnh lại."

Mộc Quý Bạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến Bánh Trôi Nhỏ mềm mại kia vậy mà lại là con ruột của mình, Mộc Quý Bạch không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Nó đâu, tôi đi gặp nó."

Có lẽ là cha con liền tâm, vào lúc này, anh ta vô cùng muốn gặp cậu bé.

"Bên cạnh anh đấy."

Dương Tiêu vươn tay kéo rèm giường bên cạnh.

Một chiếc giường trắng khác.

Bánh Trôi Nhỏ được bao phủ bởi một lớp gạc mỏng, giống như một xác ướp Ai Cập nhỏ.

Toàn thân bị quấn chặt.

Cậu vẫn còn mang bình oxy trên miệng, nếu không phải thiết bị điện tâm đồ bên cạnh vẫn đập bình thường, anh ta đã nghĩ rằng xác ướp nằm trên giường là xác ướp không còn thở nữa rồi.

Mộc Quý Bạch run rẩy đưa tay, chậm rãi bước tới.

Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Trôi Nhỏ, trong mắt hiện lên một tia trìu mến chưa từng có.

Anh ta cứ nhìn Bánh Trôi Nhỏ như vậy, đáy mắt không hiểu sao lại hơi mờ sương.

Đây là con của anh ta...

Thật sự là không thể lý giải nổi.

Anh ta có con trai rồi.

Đến bây giờ, Mộc Quý Bạch vẫn cảm thấy khó tin khi mình đột nhiên có một đứa con trai.

"Nó thực sự là con trai của tôi ư?"

Mộc Quý Bạch nhướng mắt, nhìn Dương Tiêu, kích động hỏi.

Nhìn Mộc Quý Bạch kích động như thế, ánh mắt Dương Tiêu chợt lóe lên, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Đúng vậy, nó là con trai của anh."

Nhận được lời khẳng định, Mộc Quý Bạch nhẹ nắm lấy tay Bánh Trôi Nhỏ và đưa môi hôn lên vài cái.

"Bánh Trôi, ba của con đây, con phải ngoan ngoãn tỉnh dậy, biết không?"

Nghe được lời nói của Mộc Quý Bạch, mắt Dương Tiêu chợt nóng lên, cô ấy vội vàng quay lưng lại.

Nếu lúc này Bánh Trôi tỉnh lại, chắc thằng bé vui lắm.

Cuối cùng thì cậu bé cũng có ba.

Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu im lặng đứng trong phòng bệnh gần nửa giờ.

Cho đến khi Mộc Quý Bạch đặt tay Bánh Trôi Nhỏ xuống, quay lại và hỏi cô ấy.

"Cô là ai?"

Mộc Quý Bạch nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô ấy trông rất giống một người anh em trước đây của anh ta, nhưng cô ấy có thể là cậu ta ư?

Nhưng nếu không phải là cô ấy, làm thế nào mà cô ấy lại sinh ra đứa con của anh ta.

Anh ta rõ ràng chưa từng động vào người phụ nữ nào, tại sao cô ta lại sinh ra đứa con của anh ta?

Nghe được lời nói của Mộc Quý Bạch, Dương Tiêu rũ mắt xuống với vẻ chột dạ: "Tôi là Tiêu Dương."

Mặc dù trong lòng có nghi ngờ và phán đoán, nhưng khoảnh khắc cô ấy thừa nhận, con ngươi của Mộc Quý Bạch vẫn run lên, không thể tin được.

"Đêm đó, là cô..."

Mộc Quý Bạch cảm thấy mắt mình thực sự mù rồi.

Xưng anh gọi em với một người phụ nữ suốt bảy, tám năm, nhưng chưa bao giờ biết cô ấy thực sự là con gái!

Vì vậy, đêm đó, không phải anh ta nằm mơ, mà là đã thực sự ngủ với một người phụ nữ.

Một người phụ nữ mà anh ta có thể không bao giờ ngờ tới!

Mộc Quý Bạch kể ngắn gọn cho Nguyễn Tri Hạ những gì đã xảy ra.

Nghe Mộc Quý Bạch kể xong, đầu óc Nguyễn Tri Hạ choáng váng.

Trời ạ.

Hôm nay sấm sét cuồn cuộn, quả thực...

Nguyễn Tri Hạ không biết phải nói gì.

Cô đã nói rồi mà.

Lúc đó cô đã cảm thấy Bánh Trôi Nhỏ có phần giống với cậu út, hóa ra là hạt giống của cậu út.

Chỉ là không phải cậu út nói bản thân luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ lộn xộn chuyện nam nữ ư.

Vậy nên, đứa con trai này, sinh bằng niềm tin hả?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ vào lúc này, Mộc Quý Bạch lúng túng ho một tiếng: "Cậu hoàn toàn không biết."

Nguyễn Tri Hạ rất không nể tình mà trợn trắng mắt nhìn Mộc Quý Bạch một cái: "Cậu út, cậu vô tâm thật đó."

Rốt cuộc vô tâm đến cỡ nào mà ngay cả việc mình ngủ với một người phụ nữ, còn để lại nòng nọc nhỏ mà cũng không biết?

Mộc Quý Bạch lúng túng cười, không cách nào tẩy trắng cho bản thân được.

Anh ta không vô tâm thì còn gì nữa?

Nếu không thì sao lại coi Dương Tiêu là một người đàn ông trong suốt bảy năm, còn làm người ta...

Sau đó còn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ đẹp.

Nhưng...

Hoàn toàn không thể trách anh ta mà đúng không?

Tiêu Dương lúc đó và Dương Tiêu bây giờ quả thực như hai người đấy, được không?

Có ai ngờ rằng một cậu bé từng đen nhẻm giờ lại lớn lên thành một người phụ nữ duyên dáng và yêu kiều thế chứ!

Anh ta nhất thời không nhận ra cũng là bình thường.

Thấy hai người đang nói chuyện một cách thần bí, Bánh Trôi Nhỏ không hiểu câu nào, không khỏi nghiêng đầu nhìn Mộc Quý Bạch.

"Chị ơi, ba ơi, mọi người đang nói bí mật nhỏ nào vậy?"

Bánh Trôi Nhỏ mềm mại đáng yêu thật sự khiến người ta yêu thích.

Tâm trạng vẫn còn chán nản của Nguyễn Tri Hạ đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều vì sự xuất hiện của cậu bé.

Cô duỗi tay ôm Bánh Trôi Nhỏ ngồi vào lòng: "Bánh Trôi Nhỏ, nói cho chị biết, cơ thể em khá hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ. Không còn đau nữa."

Bánh Trôi giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, ra vẻ "em cực kỳ khỏe mạnh", nhìn Nguyễn Tri Hạ một cách đáng yêu.

Mặc dù Bánh Trôi Nhỏ chảy rất nhiều máu nhưng vết thương không nghiêm trọng, sau khi nằm viện khoảng một tuần, cậu bé đã bình phục.

Chỉ là cần chú ý hơn, kẻo bị ngã hoặc va vấp.

"Giỏi quá."

Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra xoa mái tóc ngắn đen và xoăn mềm mại của Bánh Trôi. Như nghĩ tới điều gì đó, cô ngước mắt lên nhìn về phía cửa. Cửa phòng không có một bóng người, cô ấy không khỏi rũ mắt nhìn về phía Bánh Trôi, dịu dàng hỏi:

"Bánh Trôi, mẹ em đâu rồi?"

Bánh Trôi nhìn ra cửa cũng không thấy mẹ đâu. Cậu bé nhất thời cắn đầu ngón út, nói giọng non nớt:

"Ủa, mẹ đâu?"

Mộc Quý Bạch không nhìn thấy Dương Tiêu, cũng rất nghi hoặc.

Anh ta đứng dậy và nói với Nguyễn Tri Hạ.

"Hạ Hạ, cháu trông Bánh Trôi nhé, cậu đi tìm mẹ nó."

Nguyễn Tri Hạ thở dài: "Được rồi, cậu mau đi đi."

Mộc Quý Bạch gật đầu và bước ra ngoài.

Mộc Quý Bạch vừa rời đi, Nguyễn Tri Hạ nhìn Bánh Trôi trong lòng, càng nhìn càng thích.

"Bánh Trôi, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

"Em ba tuổi rồi ạ."

Bánh Trôi làm động tác tay OK.

Nguyễn Tri Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của cậu, không khỏi bóp nhẹ trên mặt cậu.

Bánh Trôi nghịch ngợm "ui" một tiếng: "Chị gái xinh đẹp, chị nhéo Bánh Trôi đau quá."

“A, xin lỗi nha!” Nguyễn Tri Hạ sợ tới mức vội vàng buông tay ra.

"Phải hôn bồi thường ạ."

Cậu bé đặt khuôn mặt nhỏ của mình lên miệng Nguyễn Tri Hạ, cười tủm tỉm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK