Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, khóc đến nỗi không kiềm chế được.
Tư Mộ Hàn không nói thêm gì nữa, quay người, dứt khoát rời đi.
"Tư Mộ Hàn..."
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng muốn đuổi theo anh.
Chỉ là cô vừa mới đi được một bước đã bị Mộc Quý Bạch ôm lấy, ngăn cản không cho cô đuổi theo.
“Hạ Hạ, bây giờ cháu đuổi theo qua đó thì có ích gì?"
Nhìn thấy cô khóc đến đau lòng như thế, trong lòng Mộc Quý Bạch cũng cảm thấy rất khổ
Sở
Nhưng người đó là Tư Mộ Hàn, con trai của người phụ nữ đã giết chết chị Tĩnh Uyển.
Hạ Hạ ở bên cạnh anh sẽ không hạnh phúc!
Nguyễn Tri Hạ tê liệt ngã gục xuống đất, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc.
Đúng vậy.
Bây giờ có đuổi theo thì có thể nói gì chứ?
Tại sao mọi thứ lại thành ra như vậy?
Nguyễn Tri Hạ khóc rồi lại khóc, cũng không biết là do đau lòng quả độ hay do điều gì khác mà đột nhiên ngất đi.
Mộc Quý Bạch sợ đến mức nhanh chóng bế cô đi về.
Tư Mộ Hàn ngồi vào trong xe, khi nhìn thấy hình ảnh Mộc Quý Bạch ôm Nguyễn Tri Hạ đi tới, đáy mắt đầy sự tự giễu.
Anh thậm chí còn vọng tưởng rằng cô sẽ đuổi theo anh.
Nguyễn Tri Hạ, đây là thứ mà em gọi là tình yêu sao?
Hóa ra, cũng chỉ có vậy.
Tư Mộ Hàn ngả đầu tựa vào lưng ghế, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
"Không phải như vậy, Tư Mộ Hàn..."
Nguyễn Tri Hạ hôn mê không ngừng nói lời xin lỗi, không ngừng rơi lệ: "Tư Mộ Hàn, đừng
đi..."
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ đang hôn mê nằm trên giường, không ngừng gọi tên Tư Mộ Hàn với ánh mắt thấu hiểu sâu sắc.
Anh ta ngồi ở bên giường cổ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô rồi thở dài: "Hạ Hạ, cháu thật sự yêu cậu ta nhiều như vậy sao?"
Mặc dù biết là mẹ của cậu ta hại chết mẹ cháu, cháu cũng vẫn yêu cậu ta như vậy sao?
"Tư Mộ Hàn, xin lỗi..."
Khóe mắt Nguyễn Tri Hạ ánh lên những giọt nước mắt.
Mộc Quý Bạch đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt cho cô, ánh mắt nhìn cô với vẻ phức
tạp.
Hạ Hạ, nếu trong lòng thật sự khó chịu như vậy, vậy thì quên cậu ta đi.
Sau khi Tư Mộ Hàn trở về liền khui mấy chai rượu, dùng sức rót cho mình.
Quan Diêm bị kéo cùng uống không ít.
Nhưng không say.
Tư Mộ Hàn gần như không muốn sống nữa, cầm một chai rượu ngoại lên, miệng đặt ngay miệng chai rồi cứ uống như vậy.
Uống ừng ực.
Rượu tràn ra trực tiếp ngấm vào quần áo trên ngực.
Nhưng anh không quan tâm chút nào, chỉ tự lấp đầy bản thân với cảm giác tê dại.
Cũng không quan tâm dạ dày mình có thể thừa nhận được hay không.
Cứ liều mạng uống nhiều vậy.
Như thể chỉ khi uống say rồi, trái tim sẽ không đau nữa vậy.
Quan Diêm thấy vậy thì vội vàng đi tới giành lấy: "Cậu chủ, đủ rồi. Còn tiếp tục như vậy thì dạ dày của cậu sẽ không chịu nổi!"
Tư Mộ Hàn đẩy Quan Diêm ra, tiếp tục uống.
Sao mà đủ cho được?
Chút rượu này không đủ giảm bớt nỗi đau lòng của anh.
Trái tim anh dường như trống rỗng rồi.
Dù uống như thế nào cũng chẳng lấp đầy được.
Tư Mộ Hàn cứ uống như vậy, Quan Diêm cũng bất đắc dĩ.
Chỉ có thể nhìn cậu chủ nhà mình điên cuồng rót rượu như vậy.
Cũng không biết có phải do uống quá mạnh hay do thế nào.
Tư Mộ Hàn đột nhiên họ dữ dội.
Chai rượu rời khỏi tay, Tư Mộ Hàn VỖ VỖ lồng ngực mình, không ngừng ho khan.
Tư Mộ Hàn ho khan, mặt đỏ bừng, cả khuôn mặt như sung huyết, đỏ đến tím tái.
Quan Diêm nhìn thấy thế, vội vàng tiến lên vuốt lưng anh: "Cậu chủ..."
Quan Diêm cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu chủ nhà mình.
Không phải nói đi đón mợ chủ sao?
Tại sao mợ chủ không trở về, còn cậu chủ thì thành như thế này?
Sau khi cảm thấy không khó chịu như vậy nữa, Tư Mộ Hàn dựa vào lưng ghế sô pha, nở nụ cười trầm thấp.
"Ha ha..."