Nguyễn Tri Hạ nghe giọng nói mê hoặc của người đàn ông mà càng ngày càng cảm thấy anh đúng là ác quỷ.
Không phải chỉ là một câu nói thôi sao.
Có cần phải dùng giọng điệu quyến rũ như vậy không?
Thôi bỏ đi.
Nếu anh không ngại Đường Thanh Nhã nhìn thấy, tại sao cô phải già mồm cãi láo chứ.
Nguyễn Tri Hạ cũng không còn đòi tự ăn nữa.
Khi người đàn ông bón thức ăn thì cô sẽ há miệng.
Dáng vẻ hưởng thụ và thích thú đó giống như được chiều chuộng như một cô công chúa nhỏ vậy.
Đường Thanh Nhã bôi thuốc xong thì bước vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Thật là một bức tranh ân ái khăng khít, tình chàng ý thiếp.
Cô ta đứng ở cửa nhà ăn, ngây người nhìn cảnh Tư Mộ Hàn bón cho Nguyễn Tri Hạ ăn.
Cô ta cảm giác như trái tim mình vỡ ra thành từng mảnh, đầm đìa máu tươi.
Tại sao?
Tại sao Nguyễn Tri Hạ lại có thể nhận được sự cưng chiều của anh Mộ Hàn như thế?
Cho dù là trước đây, anh Mộ Hàn cũng chưa bao giờ bón cho cô ta ăn, ngay cả gắp thức ăn cho cô ta cũng không có!
Nhưng bây giờ, cô ta thấy anh lại hạ mình để phục vụ một người phụ nữ.
Cô ta sắp phát điên lên vì ghen tị rồi.
Nguyễn Tri Hạ đang ăn thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Thanh Nhã.
Cô vô thức ngừng hành động nuốt của mình lại, rõ ràng là cô đã bắt gặp một tia ghen tuông điên cuồng trong mắt Đường Thanh Nhã.
Cô không khỏi nhíu mày.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ dừng ăn đột ngột thì khó hiểu nhìn cô: “Sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn anh, sau đó nhìn Đường Thanh Nhã.
Tư Mộ Hàn nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy Đường Thanh Nhã đang đứng ở cửa nhà ăn, anh sững sờ trong giây lát.
Định thần lại, anh gọi Đường Thanh Nhã:
“Tiểu Nhã, đứng đó làm gì, lại đây ăn sáng đi.”
Dường như Tư Mộ Hàn không cảm thấy hành động bón cho người phụ nữ của mình ăn trước mặt Đường Thanh Nhã là điều bất bình thường.
Đường Thanh Nhã nghe thấy tiếng gọi của Tư Mộ Hàn, cô ta lập tức bình tĩnh lại, trả lời rồi bước tới.
Sau khi Tư Mộ Hàn gọi Đường Thanh Nhã xong, anh quay đầu lại, tiếp tục múc cháo bón cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ lại nhìn bát cháo mà Tư Mộ Hàn đang bón, càng ngày càng cảm thấy Tư Mộ Hàn đúng là ác quỷ.
Sắc mặt của Đường Thanh Nhã rất khó coi, thế mà anh lại còn tâm tư bón cho cô ăn ư?
Anh đúng là rộng lượng mà, chẳng lẽ anh không sợ sẽ kích thích thanh mai trúc mã của anh sao?
Có điều…
Dường như Đường Thanh Nhã cũng có thể chịu đựng được.
Cô ta bình tĩnh đi tới, kéo ghế ăn đối diện ra, cứ thế ngồi xuống.
Rõ ràng cô ta rất để ý nhưng lại tỏ vẻ như không có gì, cứ ngồi đó nhìn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn thể hiện tình cảm.
Đúng là làm khó cô ta rồi.
Đường Thanh Nhã ngồi đó, nhìn Tư Mộ Hàn bón cho Nguyễn Tri Hạ ăn mà trong lòng cô ta vô cùng hoảng loạn.
Cô ta không thể chịu đựng được nữa nên đặt chén đũa xuống, nhiều chuyện nói:
“Hạ Hạ, cô như thế, anh Mộ Hàn sẽ không thể ăn cơm được.”
Người phụ nữ này cũng làm ra vẻ quá đi.
Chỉ ăn sáng thôi mà còn bắt anh Mộ Hàn phải bón cho.
Anh Mộ Hàn cũng vậy nữa, cứ để mặc cho cô quậy phá.
Một người phụ nữ như vậy sao có thể xứng với anh Mộ Hàn cao quý và tao nhã của cô ta được chứ.
Nguyễn Tri Hạ:…
Cái quái gì thế này?
Rõ ràng là Tư Mộ Hàn đòi bón cho cô ăn, sao giờ lại biến thành lỗi của cô rồi?
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã, sau đó lại nhìn Tư Mộ Hàn, hơi bĩu ra, làm ra vẻ rất oan ức.
“Ông xã, em đã nói rồi mà, không cần phải bón cho em ăn đâu.”
“Anh xem, giờ thì hay rồi, cô Đường còn tưởng em là loại yêu quái mê hoặc quân vương nữa kìa.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, như thể cô thật oan ức.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, anh nhíu mày nhìn Đường Thanh Nhã, u ám nói: “Tay của Hạ Hạ bị thương, anh nên bón cho cô ấy.”
Tư Mộ Hàn hạ thấp giọng khiến Đường Thanh Nhã sững sờ.
Cô ta mím chặt môi, đôi mắt ầng ậng nước, như thể mình oan ức lắm vậy đó. Cô ta cúi đầu, sợ hãi nói: “Xin lỗi anh Mộ Hàn, là do em nhiều chuyện.”
Nhìn Đường Thanh Nhã cụp mắt xuống kìm nén những giọt nước mắt, Tư Mộ Hàn không khỏi nghĩ rằng giọng điệu vừa rồi của anh có vẻ hơi u ám và nghiêm túc.
Anh bèn giảm bớt giọng giọng điệu u ám: “Tiểu Nhã, đừng hiểu lầm, anh không cố ý trách em.”
Sau đó, anh bình tĩnh nói thêm: “Em ăn nhiều vào, em gầy quá.”
Đường Thanh Nhã vui mừng khôn xiết khi thấy Tư Mộ Hàn vẫn quan tâm đến mình.
“Em biết rồi, anh Mộ Hàn.”
Cô ta biết chắc chắn anh Mộ Hàn vẫn còn quan tâm đến mình.
Trên mặt cô ta ánh lên ý cười, bưng bát cháo lên, thong thả ăn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn niềm vui không che giấu nổi của Đường Thanh Nhã thì không vui liếc nhìn Tư Mộ Hàn.
Nói chuyện thì nói chuyện.
Đang yên đang lành, tự nhiên lại quan tâm đến người phụ nữ khác trước mặt cô, muốn chết à?
Tư Mộ Hàn nhìn khuôn mặt tức giận của Nguyễn Tri Hạ thì thở dài bất lực.
Anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ lườm anh, cô quay qua chỗ khác, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Đường Thanh Nhã phía đối diện như đang khoe khoang với cô thì tức giận, sau đó cô bất chợt nở nụ cười.
Cô khẽ nhếch môi, sau đó chỉ vào một cái đĩa nhỏ trước mặt Đường Thanh Nhã, chu môi về phía Tư Mộ Hàn, nũng nịu nói: “Ông xã, em muốn ăn cái đó.”
Nguyễn Tri Hạ làm nũng khiến Tư Mộ Hàn choáng váng.
Vừa rồi còn lườm nguýt anh kia mà.
Giờ lại làm nũng rồi.
Đúng là lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể.
Anh sắp bị người phụ nữ nhỏ bé này làm cho ngu ngốc rồi.
Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy Đường Thanh Nhã đang nhìn anh đối diện với mình, có một tia bất đắc dĩ lóe lên trong mắt Tư Mộ Hàn.
Ngay sau đó, anh nhìn xuống Nguyễn Tri Hạ, đành phải miễn cưỡng cưng chiều cô.
Có phải cố ý làm như vậy không?
Tư Mộ Hàn biết rõ Nguyễn Tri Hạ cố tình làm vậy để cho Đường Thanh Nhã xem.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác ngoài sự hợp tác.
Hơn nữa, Tư Mộ Hàn rất thích cô thân thiết với anh như thế.
Anh vươn tay gắp món ăn, nhẹ nhàng đút vào miệng người đẹp bé nhỏ, không quên dặn dò: “Cẩn thận nóng.”
Nguyễn Tri Hạ thỏa mãn nheo mắt, vừa thổi vừa há miệng ăn.
Vừa nhai vừa nghiêng đầu nhìn người đàn ông của mình.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng thoải mái với sự hợp tác của Tư Mộ Hàn.
Biết giác ngộ thế là tốt.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã, khi nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh của cô ta, cô rất sảng khoái.
Hừm, gọi cô là đồ vênh váo, vốn dĩ không muốn ngược đãi cô ta nhưng cô ta cứ nhất quyết tự tìm đến.
Sao cô lại không thành toàn cho cô ta chứ?
Đường Thanh Nhã nhìn khuôn mặt ngọt ngào của Nguyễn Tri Hạ, sau đó nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều của Tư Mộ Hàn.
Cả hai dường như hoàn toàn phớt lờ cô ta, khiến cô ta rất khó chịu.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ôm cánh tay của Tư Mộ Hàn và cười hết lần này đến lần khác thì thấy khuôn mặt đó thật sự khiến người ta rất tức giận.
Cô ta biết.
Nguyễn Tri Hạ cố ý làm như vậy.
Nhưng cô ta có thể làm gì khác ngoài đau lòng và tức giận chứ.
Vất vả lắm cô ta mới có cảm giác thèm ăn nhờ những lời nói của Tư Mộ Hàn, giờ mọi thứ đã biến mất.