Đôi mắt đen như mực của Tư Mộ Hàn nhìn cô ta chằm chằm: "Không phải vậy! Ai nói em sống không còn ý nghĩa chứ?"
"Tiểu Nhã, cả đời này em là người nhà thân nhất của anh Mộ Hàn mà."
Cô ta quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt có một tia sáng lờ mờ mà Tư Mộ Hàn không thể hiểu được, cô ta bật khóc.
"Em xin lỗi, anh Mộ Hàn, Tiểu Nhã thực sự không thể kiên trì được nữa."
Đường Thanh Nhã nhìn anh thật sâu, như thể khắc sâu anh vào trái tim cô ta.
Tư Mộ Hàn vừa chú ý đến từng cử động của cô ta vừa nói:
"Tiểu Nhã, để em trải qua nhiều đau khổ như vậy là vì anh đã không bảo vệ em thật tốt, em đi xuống đi, đừng làm chuyện ngu ngốc."
Tư Mộ Hàn cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè xuống khiến anh không thở nổi.
Nghĩ đến lời bác sĩ đã từng nói với mình, anh nóng lòng muốn xé xác người đã hủy hoại Đường Thanh Nhã thành từng mảnh!
Đường Thanh Nhã cười cười, cô ta lắc đầu: "Anh Mộ Hàn, không phải lỗi của anh, chỉ là em thực sự mệt mỏi."
Đường Thanh Nhã nói xong, trực tiếp thả người và nhảy xuống!
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn nhíu chặt đồng tử, vội vàng chạy tới ôm lấy thân thể Đường Thanh Nhã đang nhảy xuống, dùng sức kéo ngược về phía sau, cả hai người lập tức ngã sõng soài trên nền sân.
Thấy mình không thể tự tử, Đường Thanh Nhã đã ngồi bật dậy và khóc trong tuyệt vọng.
"Anh Mộ Hàn, sao anh lại cứu em!"
Cô ta đã không còn xứng đáng với anh Mộ Hàn nữa, cô sống có ích lợi gì nữa chứ?
Tại sao không để cô ta chết đi.
Cô ta sống, thực sự rất đau khổ.
"Tiểu Nhã, cái chết có thể là một sự giải thoát cho em, nhưng em đã bao giờ nghĩ nếu em chết như thế này, em có cam lòng không?"
Tư Mộ Hàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
Anh biết rằng những gì cô ta đã trải qua thật sự khiến cô ta cảm thấy đau khổ, không thể chịu đựng được nữa.
Anh rất tự trách và rất áy náy, nhưng cứ chết như thế này có đáng không?
Anh đã từng suy sụp, từng từ bỏ bản thân, tự tử và tuyệt vọng.
Nhưng trên thế giới này không chỉ có sự tuyệt vọng.
Tại sao cô ta lại phải từ bỏ bản thân như thế này chứ?
"Nhưng anh Mộ Hàn, em thực sự rất đau khổ. Mỗi khi nhắm mắt lại, em cảm thấy như có vô số bàn tay đang vuốt ve cơ thể mình ..."
"Rất bẩn ... thật sự rất bẩn!".
Đường Thanh Nhã gục xuống và ôm lấy Tư Mộ Hàn, khóc lóc thảm thiết.
"Tiểu Nhã, đừng sợ. Anh Mộ Hàn sẽ không để ai làm tổn thương em nữa."
Nghe thấy tiếng khóc của Đường Thanh Nhã, trái tim của Tư Mộ Hàn như có ai đó bóp nghẹt, anh thật sự đau đớn khôn nguôi.
Rốt cuộc cô ta đã trải qua những gì, từ lời của bác sĩ, anh đã biết hết rồi.
Anh sẽ tìm ra người đó, anh sẽ bắt hắn quỳ xuống để sám hối và bồi tội với Tiểu Nhã!
"Anh Mộ Hàn..."
Đường Thanh Nhã ôm chặt Tư Mộ Hàn, vùi đầu vào ngực anh, càng khóc lớn hơn.
Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống, nhìn Đường Thanh Nhã trong vòng tay với ánh mắt u ám nham hiểm.
Anh sẽ không bao giờ buông tha cho người đã làm tổn thương Tiểu Nhã!
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong định nghỉ mát của trang viên, thất thần nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Đã nửa ngày trôi qua, thế mà Tư Mộ Hàn vẫn chưa gọi điện giải thích lý do cúp máy cho cô.
Tại sao?
Trong lòng cô luôn tiềm ẩn một linh cảm bất an?
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra giữa mình và Tư Mộ Hàn.
Bằng không thì đang tốt đẹp như vậy, tại sao Tư Mộ Hàn lại để có một mình rồi tự mình chạy về.