Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm. Tôi sẽ đi tìm bác sĩ rồi mau chóng phá cái thai đi.”

Vu Tiểu Manh khẽ gật gật đầu, không có ý kiến gì.

Một đứa trẻ không được ba nó chờ mong ngày nó được sinh ra, vậy thì phá đi cũng được.

Đỡ phải giống như cô ấy, có mẹ sinh ra, nhưng không có ba.

Lãnh Thiếu Khiêm thấy Tiểu Manh dứt khoát đồng ý phá bỏ cái thai như vậy, trong lòng anh ấy có chút phiền muộn, đầu lưỡi áp vào răng hàm sau, hai má phồng lên.

Rõ ràng là chính anh ấy đưa ra ý kiến không giữ lại đứa nhỏ này, nhưng khi thấy Vu Tiểu Manh chẳng chút để tâm tiếc nuối gì đứa trẻ trong bụng mình, anh ấy lại càng thêm tức giận.

Có phải trong lòng cô ấy vẫn đang tư tưởng về tên đàn ông đểu cáng kia không?

Cho nên mới không chút do dự gì gật đầu đồng ý phá bỏ cái thai trong bụng như vậy?

Lãnh Thiếu Khiêm cảm thấy bản thân như bị ma quỷ điều khiển.

Trong một khoảnh khắc vừa thoáng qua, anh ấy đã thật sự muốn người phụ nữ ngốc nghếch tên Vu Tiểu Manh này sinh hạ cho anh ấy một đứa con.

Nhưng kiểu suy nghĩ này mới chỉ vừa lướt qua đầu chưa đến một giây, đã bị anh ấy tuyệt tình bóp chết.

Cuộc đời của anh ấy đã đủ bi ai thảm họa rồi, hà tất gì phải kéo thêm một người nữa?

Anh ấy không muốn con của mình sau này phải sống một cuộc đời như anh ấy, phải chịu sự thao túng của người khác.

Thay vì để con sau này oán hận mình, thì đơn giản nhất là ngay từ đầu hãy dứt khoát không cần.

Như thể nhớ lại điều gì đó trong quá khứ, ánh mắt Lãnh Thiếu Khiêm lạnh đi rất nhiều, mà trong giọng nói của anh ấy cũng mang theo sự lạnh lùng trước nay chưa từng có.

“Không cần làm điều thừa, chờ tôi đi hỏi bác sĩ, xem có thể làm phẫu thuật bây giờ luôn không.”

Vu Tiểu Manh vừa nghe xong lời này của Lãnh Thiếu Khiêm, trong lòng cô ấy đau đớn tột cùng, cô ấy ngước mắt nhìn về phía Lãnh Thiếu Khiêm, tận sâu trong đối mắt của cô ấy, dường như có cái gì đó đang mãnh liệt trào ra.

Cô ấy lập tức cúi đầu xuống theo bản năng, ra vẻ bình tĩnh đáp lại:

“Cũng được.”

Ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng như vậy, ra vẻ không thèm để ý như vậy.

Nhưng thực chất trong hốc mắt Vu Tiểu Manh lại đang có những giọt nước mắt trong suốt chỉ chực trào ra.

Cô ấy phải gắt gao cắn môi mới có thể đè nén được những giọt nước mắt tựa như có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Lãnh Thiếu Khiêm ban đầu vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch, nên đứa con này là chuyện ngoài ý muốn.

Lãnh Thiếu Khiêm muốn cô ấy bỏ đứa nhỏ, cô ấy không hề hận Lãnh Thiếu Khiêm.

Cô ấy chỉ hận sao ngay lúc đó, vì cái quỷ gì mà lại đê mê, tình nguyện theo anh ấy như vậy.

Rõ ràng, cô ấy hoàn toàn có thể đẩy anh ấy ra…

Vu Tiểu Manh nắm chặt chăn, tay cô ấy không kìm được mà run rẩy.

Lãnh Thiếu Khiêm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời mặc kệ anh ấy muốn làm gì của Vu Tiểu Manh thì lại càng thêm bực bội.

Anh ấy tức giận xoay người rời khỏi phòng.

Lãnh Thiếu Khiêm vừa đi, Vu Tiểu Manh lập tức buông lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn ra, nước mắt chảy ròng ròng.

Cô ấy duỗi tay vuốt ve bụng mình, trong lòng không ngừng thủ thỉ, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.

Không phải cô ấy nhẫn tâm không muốn giữ lại đứa bé.

Mà là cô ấy không muốn đứa bé sinh ra sẽ giống như mình, không có ba, đứa trẻ không được ba yêu đáng thương lắm.

……

Nguyễn Tri Hạ đã thật sự say rồi, hơn nữa là còn say theo kiểu bất tỉnh nhân sự.

Khi cô thức dậy vào buổi sáng, đầu đau muốn chết đi được.

Cô hít hà một hơi, mở miệng nói: “Ai da! Đau đầu quá đi mất.”

Nguyễn Tri Hạ vừa xoa xoa đầu, vừa trợn tròn mắt nhìn khắp nơi xung quanh.

Sau khi thấy bản thân dường như đang ở trong phòng ngủ của biệt thự vịnh Kim Sa, cô ngẩn người.

Đầu óc không nhớ nổi gì…

Sao cô lại tới được nơi này?

Tối hôm qua chẳng phải cô uống rượu trong quán bar với Manh Manh sao?

Cô giơ tay đấm đấm vài cái vào đầu, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi hối hận khi đi học đòi say rượu như người ta.

Cái gì mà khi say có thể vơi đi ngàn nỗi sầu muộn chứ, có mà say một cái là suýt mất cái mạng ấy.

Cả người đau…

Từ từ!

Như là ý thức được gì đó, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên xốc chăn lên…

Một giây, hai giây, ba giây sau, cô như phát điên kêu lên: “Tư! Mộ! Hàn!”

Nguyễn Tri Hạ thật sự nổi giận.

Đúng là đồ cầm thú mà!

Rốt cuộc là tối hôm qua tên khốn nạn Tư Mộ Hàn kia đã làm cái gì với cô chứ.

Tại sao toàn thân cô chỗ nào cũng có dấu đỏ!

Tư Mộ Hàn đang ở trong phòng tắm cạo râu đột nhiên bị Nguyễn Tri Hạ kêu tên, cái tay khẽ run, không cẩn thận làm xước cằm.

Anh buồn bực buông dao cạo râu xuống, rửa mặt sạch sẽ, quấn khăn tắm quanh người, sau đó đi ra ngoài.

Đôi mắt to tròn của Nguyễn Tri Hạ trừng anh, nhìn Tư Mộ Hàn bước ra ngoài với phần thân trên trần trụi, bên dưới thì chỉ quấn một cái khăn tắm.

Cô lập tức ngẩn người.

Ánh mắt không tự chủ được mà tập trung vào phần bụng dưới của người đàn ông.

Do thời gian trước anh đã sụt cân khá nhiều, nên cơ bụng và cơ ngục không còn săn chắc và khỏe như trước nữa, đặc biệt là cơ bụng, giống như con gái mặc áo croptop vậy, không quá rõ ràng.

Nhưng khi quấn khăn tắm, quả thực khiến người ta phải xịt máu mũi.

Quấn lỏng lẻo như vậy, như thể ngay giây tiếp theo là có thể tụt xuống ngay.

Nguyễn Tri Hạ khụ khụ, lúc này mới chuyển tầm mắt về phía nửa người trên của người đàn ông.

Ngay lập tức, cô bị dọa ngây ngẩn cả người.

Oh my god!

Rốt cuộc cô đang nhìn thấy cái gì vậy?

Dấu răng đầy người…

Đã có chuyện gì xảy ra?

Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của mình, anh không nhịn được cười cười, mở miệng hỏi: “Sao hả? Không nhớ rõ kiệt tác của mình nữa sao?”

Nguyễn Tri Hạ vừa nghe Tư Mộ Hàn nói xong, theo bản năng lập tức hỏi lại anh: “Cái gì mà kiệt tác của em?”

Như là hiểu ra gì đó, cô chột dạ nuốt nuốt nước miếng: “Đừng có nói với em là, những dấu trên người anh là do em làm?”

Không thể nào.

Cô trở nên hung mãnh như thế từ khi nào vậy?

Sao lại có thể cắn người như thế chứ?

Tư Mộ Hàn đi tới, cúi người xuống nói: “Chuyện tối hôm qua, em không nhớ rõ gì sao?”

Tư Mộ Hàn nhìn cô, không tin là cô thật sự không có một chút ký ức gì về nó.

Hai mắt Nguyễn Tri Hạ chợt lóe, bên tai đỏ ửng, cô nói: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Em không nhớ gì hết.”

Cô vô cùng bình tĩnh nói: “Mặc kệ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng xin anh đừng quá để tâm. Em uống say, bất kể em nói cái gì, làm cái gì, đều không phải chủ ý của em.”

Thời điểm vừa mới tỉnh lại, cô đúng thật là không nhớ rõ tất thảy những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Nhưng vừa rồi khi anh áp sát cô, cô đã nhớ lại toàn bộ.

Nhớ lại những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt ngượng ngùng tối hôm qua, quả thật Nguyễn Tri Hạ xấu hổ tới nỗi nói không ra lời.

Người tối qua mạnh bạo cưỡi trên người người đàn ông, điên cuồng cắn lên người anh, tuyệt đối không phải là cô!

Còn chủ động cởi quần áo người đàn ông, hơn nữa còn mạnh mẽ ép anh ngủ với cô nữa, người đó chắc chắn cũng không phải cô!

Những hình ảnh cấm trẻ em nhìn đó, thật sự đáng xấu hổ vô cùng.

Cô chỉ vừa mới nhớ tới thôi, đã thấy xấu hổ tới nỗi muốn chui xuống đất.

Nên Nguyễn Tri Hạ lựa chọn tự thôi miên mình.

Và cô cũng xin thề, sẽ không bao giờ uống rượu nữa!

Uống rượu không chỉ có hỏng việc không, mà còn hủy hoại thanh danh cả đời của cô nữa.

Nghe xong lời Nguyễn Tri Hạ nói, đôi mắt nguy hiểm của Tư Mộ Hàn nheo nheo lại, anh cúi người tới gần cô, nói.

“Hạ Hạ, anh cảm thấy anh có nghĩa vụ làm em nhớ lại tất thảy những chuyện xảy ra tối qua!”

Nguyễn Tri Hạ cả kinh, cô duỗi tay chống lên ngực anh, giọng nói có phần run rẩy: “Anh… anh muốn làm gì…”

Đôi tay anh chống hai bên người cô, khiến cho cô không thể không nằm xuống giường lần nữa.

Nguyễn Tri Hạ bị ép nằm xuống giường, nhìn nửa thân trên của Tư Mộ Hàn đang chuẩn bị đè xuống.

Cô hét lên thất thanh: “Đừng lại đây…”

Đùa cái khỉ gì vậy, vừa mới sáng sớm, ai thèm làm trò đó với anh!

Nguyễn Tri Hạ bày ra vẻ mặt kháng cự, hai tay ôm ngực, không để người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.

Tư Mộ Hàn nắm lấy hai tay cô, kẹp chúng, rồi để bắt chéo trên đỉnh đầu cô, còn người anh thì bắt đầu ép sát xuống.

“Hạ Hạ, anh sẽ khiến em nhớ lại.”

Anh sẽ khiến cô phải nhớ lại, tối qua cô đã nhiệt tình đến mức nào, cô đã yêu anh nhiều bao nhiêu.

Nhìn Tư Mộ Hàn cúi đầu chuẩn bị hôn mình, Nguyễn Tri Hạ chỉ biết xấu hổ quay đầu đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK