Lúc Tư Mộ Hàn đi ra, thấy trên giường trống trơn, anh khẽ cười, xoay xoay xe lăn đi đến phòng thay đồ, thay quần áo,
Lúc xuống lầu, cô gái nhỏ đã rửa mặt xong, đang ngồi trong phòng ăn, thảnh thơi ăn bữa sáng.
Thấy anh xuống, cô còn như dỗi mà trừng anh, sau đó trực tiếp coi như không thấy anh.
Tư Mộ Hàn cũng không giận mà còn cảm thấy cô thật đáng yêu, xem ra anh thật sự trùng độc rồi, bất kể cô gái nhỏ này có đối xử với anh thế nào anh đều cảm thấy đáng yêu.
Chỉ là có đôi khi rất biết chọc người ta tức giận.
Bởi vì Nguyễn Tri Hạ còn phải đi làm, cho nên ăn xong, nói một tiếng với Tư Mộ Hàn là cô liền đi làm rồi.
Nguyễn Tri Hạ đi rồi, Tư Mộ Hàn cũng nối gót ra cửa.
"Quan Diêm, liên lạc với Hoa Khê, nói tôi rất không hài lòng về thiết kế lần trước, bảo nhà thiết kế của bọn họ đến công ty, tự vẽ bản thiết kế cho tôi, tôi muốn xem cả quá trình."
Tư Mộ Hàn ngồi trong xe thương vụ, hai chân thẳng tắp tao nhã để song song nhau, trên mặt mang theo chiếc mặt nạ bạc che khuất toàn bộ gương mặt.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh đang tung bay trên màn hình điện thoại di động, giống như đang xem cái gì đó.
“Vâng”
Quan Diêm không nhịn được bán thầm, rõ ràng muốn gặp mợ chủ thì cứ việc nói thẳng.
Nói cái gì mà bảo nhà thiết kế của bọn họ đến công ty, tự mình vẽ thiết kế gì gì đó cho anh xem, đều là chiêu trò cả!
Quan Diêm không nhịn được, lắm miệng hỏi một câu: "Nhưng mà cậu chủ, hôm qua cậu mới vứt hết thể diện của mợ chủ, cậu cảm thấy mợ chủ sẽ đến sao?"
"Chuyện này còn cần tôi dạy cậu à?"
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc Quan Diêm một cái, giọng nói muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu.
Giống như lời cậu ta vừa mới nói không cẩn thận chọc đến chỗ đau của anh, đôi mắt sâu thẳm kia hận không thể đâm thủng cậu ta.
Quan Diêm xấu hổ cúi đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cậu chủ thật đúng là càng ngày càng bạo lực.
Rõ ràng bản thân anh đắc tội với mợ chủ, vì sao đến cuối cùng người thu dọn tàn cuộc lại là cậu ta?
Cậu ta rất khổ sở đấy?
Nguyễn Tri Hạ vừa đến công ty, Hoa Hy liền gọi cô vào.
"Chị Hoa, chị tìm em ạ?"
Nguyễn Tri Hạ hỏi.
Hoa Hy chỉ chỉ ghế dựa phía trước: "Ngồi đi.”
Nguyễn Tri Hạ kéo ghế ngồi, ngồi xuống: "Chị Hoa, có chuyện gì vậy?"
Hoa Hy nắm tay ho khụ khụ: "Là như vầy, Hạ Hạ, thư ký trưởng của ngài Mộ Tư vừa gọi điện thoại đến, nói rất xin lỗi vì chuyện hôm qua.
Sở dĩ ngài Mộ Tư giận lây sang em, hoàn toàn là vì có tiểu nhân ở sau lưng nói xấu em, anh ta xin lỗi vì đã hiểu nhầm em.
Cho nên ngài Mộ Tư cố ý muốn mời em đến công ty anh ta, tự mình vẽ bản thiết kế cho anh ta."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thật vớ vẩn.
"Chị Hoa, chị chắc chắn không phải cái tên Mộ Tư kia cố ý chỉnh chúng ta chứ?"
Nếu có thể, cô thật sự không muốn gặp lại người kia, anh ta thật sự rất quá đáng.
Cô rất phản cảm với anh ta.
"Hạ Hạ, chị biết hành vi hôm qua của ngài Mộ Tư đã đả thương lòng tự tôn của em.
Nhưng trước mắt ngài Mộ Tư chính là kim chủ lớn nhất của chúng ta, nếu có thể, chị không muốn mất đơn hàng này."
Hoa Hy phiền muộn than thở: "Hiện giờ địa vị của Hoa Khê đã không thể sánh bằng mấy năm trước, một thời gian dài không có tác phẩm nào tạo được tiếng vang rồi.
Tuy vẫn yên ổn đứng vị trí đầu trong giới thời trang trong nước, nhưng khó có thể đảm bảo sau này sẽ không bị vượt qua."
"Ngài Mộ Tư là khách hàng lớn, rất nhiều người trong ngành đều như hổ rình mồi, nếu Mộ Tư bị cướp mất, danh tiếng của Hoa Khê có lẽ sẽ bị vứt hết."
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt lúng túng kia của Hoa Hy, trong lòng xuất hiện cảm xúc không rõ,
cô cúi đầu, suy ngẫm một hồi lâu mới mở miệng.
"Chị Hoa, em biết rồi, em sẽ đi."