Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cằm Nguyễn Tri Hạ bị nắm chặt, không cử động được, chỉ có thể để mặc cho Tư Mộ Hàn hôn cô.

Khoang miệng ngập tràn mùi rượu nồng nặc khiến con người ta cảm thấy ghê tởm và buồn nôn.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay đã bị anh khóa chặt ở trước ngực, chẳng thể động đậy nổi.

Đêm nay, Tư Mộ Hàn như phát điên, tham lam chiếm đoạt cơ thể Nguyễn Tri Hạ không ngừng nghỉ. Dù Nguyễn Tri Hạ có yêu Tư Mộ Hàn cỡ nào cũng chẳng thể chịu nổi thế công mãnh liệt này của anh. Huống hồ chi anh lúc này chẳng khác nào dã thú đã đánh mất hoàn toàn lý trí, không biết thương tiếc là gì, khác hẳn những lần anh tình em nguyện ngày xưa.

Anh làm cô đau.

Một Tư Mộ Hàn như vầy gợi cho Nguyễn Tri Hạ nhớ lại đoạn ký ức lúc trước khi bị anh giam cầm, ngày đêm chiếm lấy thân thể cô.

Hốc mắt cô ửng đỏ, nước mắt như giọt nước tràn ly, tí tách rơi xuống. Chúng theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường cũng như những lớp ga tơ tằm bên dưới.

Biểu cảm lẳng lặng rơi lệ cũng như vẻ ấm ức của Nguyễn Tri Hạ tình cờ rọi trúng đáy mắt Tư Mộ Hàn, đồng tử của anh co lại, sau đó, anh chật vật rời khỏi người Nguyễn Tri Hạ, bước xuống giường.

Tư Mộ Hàn đứng cạnh giường, nhìn cơ thể lấm tấm vết bầm của Nguyễn Tri Hạ, nhìn đôi mắt mắt nhắm chặt của cô, nơi khóe mắt vẫn còn đọng vệt nước để lộ sự sợ hãi từ tận đáy lòng, tựa như lời tố cáo cho tội ác mà anh đã gây ra.

Con ngươi Tư Mộ Hàn chấn động, không dám tin vào mắt mình, cơ thể vô thức lùi về sau mấy bước, đáy mắt bị bao phủ trong nỗi thống khổ và ân hận vô tận.

Chính anh cũng không tin nổi bản thân lại dám làm vậy với cô.

Hối hận và áy náy nháy mắt chiếm cứ toàn bộ cơ thể anh.

Giọng anh run run: “Hạ Hạ, anh…”

“Đi ra.”

Nguyễn Tri Hạ xoay người, dùng chăn che kín mình lại, trong đầu toàn là hình ảnh lúc anh chiếm lấy cơ thể cô… cô không muốn nhìn thấy anh nữa.

Ít nhất thì bây giờ thật sự không muốn.

Một câu nhẹ tựa lông hồng của cô lại nặng như ngọn núi đè ép trái tim Tư Mộ Hàn, làm anh cảm thấy không thở nổi.

Anh nhìn bóng lưng đang đưa về phía mình của Nguyễn Tri Hạ, bấy giờ cả người cô cuộn tròn lại, rúc vào trong chăn, để lộ cảm xúc bất an của cô.

Đồng thời dấu vết xanh tím trên cần cổ trắng nõn, nơi duy nhất lộ ra ngoài khiến mắt anh đau nhói.

Tư Mộ Hàn hối hận vỗ trán, men say đã sớm bay gần hết.

Chuyện tới nước này, dù anh có nói xin lỗi thì ích gì chứ?

Tư Mộ Hàn nhặt quần áo rơi dưới đất lên, mặc lại đàng hoàng, sau đó thẫn thờ bước ra khỏi phòng ngủ.

Tư Mộ Hàn vừa đi, Nguyễn Tri Hạ cũng không nhịn được nữa mà bật khóc nức nở.

Cô khóc đến khàn cả cổ, như thể vừa phải chịu nỗi tủi nhục gì to lớn lắm.

Tiếng khóc ấm ức như bị đè nén lẻn qua khe cửa truyền ra ngoài, khi tới tai Tư Mộ Hàn lại như biến thành lưỡi dao sắc nhọn, lăng trì trái tim anh từng chút một.

Anh tựa lưng vào cửa, không rời đi quá xa.

Anh cứ thế u ám đứng canh trước cửa, tay siết lại thành quyền, đấm mạnh mấy cái lên vách tường bên cạnh, phát ra tiếng rầm rầm như tiếng sét đánh xuống đỉnh đầu.

Đấm mệt rồi, một tay anh chống lên tường, đầu tựa vào tường, cả người như chìm vào bóng đêm u ám, nặng nề, như thể đang ăn năn sám hối vì những hành động tự tiện của mình với Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ khóc mệt, cứ thế mở to mắt nhìn trần nhà đến ngây người.

Cô không biết đang yên đang lành tại sao mình và Tư Mộ Hàn lại thành ra thế này nữa.

Rõ ràng sáng hôm nay hai người họ còn ngọt ngào lắm mà…

Cả một đêm dài, Tư Mộ Hàn không hề bước vào phòng lần nữa dù chỉ nửa bước.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu vào cửa rồi lặng ở đó nguyên một đêm, tựa như đứa trẻ làm sai bị phạt đứng quay mặt vào tường vậy.

Tư Mộ Hàn khẽ cử động cơ thể đã tê cứng vì đứng suốt đêm không nhúc nhích.

Anh đứng nhìn cửa phòng, tay siết chặt lấy nắm đấm cửa.

Anh do dự, không biết có nên tiến vào hay không.

Tối qua, anh cố chấp đứng canh trước cửa, lẳng lặng nghe Nguyễn Tri Hạ khóc cả một đêm.

Cuối cùng anh cũng không biết cô ngừng khóc từ lúc nào, chỉ biết là sau một hồi lâu, trong phòng không truyền ra bất kỳ âm thanh nào nữa, có lẽ cô ngủ mất rồi.

Anh từng nghĩ tới chuyện lẻn vào xem thử cô đã ngủ thật hay chưa nhưng lại không đủ can đảm để làm vậy, bởi vì anh sợ khi mình bước vào, cô vẫn chưa ngủ mà đang lén che miệng khóc nức nở trong câm lặng.

Anh luôn miệng thề thốt sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt cô nữa, nhưng cuối cùng chính anh lại là người phụ lòng cô.

Anh đúng là một tên khốn nạn mà.

Trong phòng.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay che bớt ánh nắng rọi vào từ cửa sổ, miễn cưỡng mở đôi mắt sưng húp ra. Ánh mặt trời buổi sớm không quá chói nhưng với một người vừa ngủ dậy, còn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng thì vẫn hơi nhức mắt.

Nguyễn Tri Hạ híp mắt, ngồi dậy khỏi giường.

Theo động tác này của cô, tấm chăn đang đắp trên người cũng rơi xuống dưới hông, để lộ cơ thể trắng nõn phủ kín những vết bầm tím.

Nơi nằm giữa hai chân truyền tới cảm giác đau nhức âm ỉ.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, trong lòng thầm chửi Tư Mộ Hàn thêm vài trận.

Nhưng cảm xúc không còn quá khó chịu giống tối qua nữa.

Dù gì nguồn cơn của những chuyện xảy ra tối qua cũng là do cô không giải thích rõ ràng cho Tư Mộ Hàn hiểu.

Ai mà ngờ chỉ một câu nói đùa bâng quơ của cô lại khiến Tư Mộ Hàn tưởng thật, còn đối xử với cô thô bạo như vậy nữa.

Nói thì nói thế, nhưng lần này cô quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, nhặt quần áo bị Tư Mộ Hàn vứt tứ tung trên đất lên, mặc vào người.

Cô cài kín cúc áo, đúng lúc định vào nhà vệ sinh rửa mặt thì điện thoại trong túi lại reo lên.

Di động vang lên, Nguyễn Tri Hạ đành từ bỏ việc rửa mặt, chuyển thành nghe điện thoại trước.

Cô lôi di động nằm trong túi xách ra, trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ một dãy số lạ.

Nguyễn Tri Hạ hơi cau mày, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận, đưa lên tai nghe.

“Nguyễn Tri Hạ.”

Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vô cùng khó nghe của Nguyễn Tử Nhu.

“Là cô.”

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy người gọi đến là Nguyễn Tử Nhu thì chẳng hề do dự mà chuẩn bị cúp máy ngay.

“Nguyễn Tri Hạ, tôi gọi là để báo cho cô một tin, em trai cô…”

Nguyễn Tử Nhu còn chưa nói hết câu đã bị Nguyễn Tri Hạ sốt ruột cắt ngang.

“Em trai tôi bị làm sao? Nguyễn Tử Nhu, có phải cô đã làm gì Tử Hành không?”

“Quả nhiên là cô vẫn chưa biết.”

Nguyễn Tử Nhu buông lời chế giễu: “Cô bớt đổ oan cho tôi đi, tôi không thèm đụng tay vào em trai cưng của cô đâu. Nhưng tôi nghe đồn là em trai cô đã bị ai đó giết chết, chặt thành từng khúc rồi nấu nhừ, nghe nói là nấu đến biến dạng luôn, thê thảm lắm đó.”

“Nguyễn Tử Nhu! Cô nói bậy bạ gì đấy hả?”

Nghe thấy Nguyễn Tử Nhu nguyền rủa nguyễn Tử Hành, Nguyễn Tri Hạ lập tức nổi trận lôi đình.

“Nguyễn Tri Hạ, lời tôi nói đều là thật. Nếu không tin cô có thể đến bệnh viện thăm ba, đích thân ba đã đi xác nhận thi thể của em trai cô đó, hơn nữa vì không chịu nổi cú sốc này mà ông ta lên cơn đột quỵ nữa rồi.”

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui mừng khi thấy người khác gặp nạn của Nguyễn Tử Nhu.

Câu nói này khiến hô hấp của Nguyễn Tri Hạ ngừng lại.

Cô tức giận, trực tiếp kết thúc cuộc gọi với Nguyễn Tử Nhu.

Cô không tin.

Sao Tử Hành lại bị giết được.

Không phải Tư Mộ Hàn đã nhờ anh hai huy động người tìm giúp rồi sao?

Một tiếng ting vang lên.

Hình như cuộc đời này cố tình không muốn Nguyễn Tri Hạ sống yên ổn vậy. Sau khi Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại của Nguyễn Tử Nhu, còn chưa tới hai giây thì một tin nhắn đã được gửi tới.

Lần này Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp ấn vào đọc thì tin nhắn đã tự động hiện lên.

Một đoạn clip ngắn xuất hiện trên màn hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK