Khi Nguyễn Tri Hạ đi tắm rửa trở lại, Quan Diêm đúng lúc đi ra từ bên trong, đi ngang qua còn chào hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy Quan Diêm vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi thắc
mắc một lúc, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cất bước tiếp tục đi vào phòng bệnh.
Nguyễn Tri Hạ đi vào thì thấy bác sĩ Tom đang làm kiểm tra cho Tư Mộ Hàn.
Bộ đồ bệnh nhân trên người đàn ông được vén cao lên, lộ ra vóc dáng đã không còn hoàn hảo.
Mặc dù trên chiếc bụng phẳng lì không có cơ bụng khiến người khác phải đỏ mặt, nhưng đột ngột nhìn thấy như vậy, vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng quay lưng lại, dái tai đỏ đến mức sắp rỉ ra máu.
Tư Mộ Hàn đang kiểm tra, nhìn thấy hành động này của Nguyễn Tri Hạ thì khẽ cười.
Đúng là người phụ nữ đáng yêu.
Đâu phải cô chưa từng nhìn thấy, tại sao vẫn còn ngại ngùng như vậy?
Bác sĩ Tom kiểm tra xong thì rất vui vẻ nói với Tư Mộ Hàn: "Mộ Hàn, sức khỏe của cậu đã không còn gì đáng ngại nữa. Xem ra cháu gái của ân sư tôi thật sự là một thiên tài vô song."
Bác sĩ Tom rất tự hào khen ngợi Bạch Tuyền.
Tư Mộ Hàn không biết Tom đang nói về ai, nên cười hờ hững coi như đáp lại.
Bác sĩ Tom Vỗ nhẹ lên bả vai của Tư Mộ Hàn cười nói: "Tôi mượn câu nói của người Trung Quốc các cậu, đại nạn không chết tất có hậu phúc, nhóc con, sau này cậu sẽ khá may mắn."
Dứt lời, Tom xoay người rời đi.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang quay lưng về phía bọn họ, bác sĩ Tom nhất thời nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi trên giường bằng ánh mắt sâu xa, rồi mỉm cười đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Nguyễn Tri Hạ, ông ta còn nói với cô bằng giọng điệu trêu chọc: "Cô Tư, sức khỏe của chồng cô đã không còn gì đáng ngại, thích hợp để vận động một lát."
Nguyễn Tri Hạ nghe bác sĩ Tom nói thế, ngơ ngác trợn tròn mắt, nhất thời không hiểu hàm ý của ông ta.
Bác sĩ Tom nhìn thấy đôi mắt khó hiểu của Nguyễn Tri Hạ thì nở nụ cười sâu xa, rồi không nói gì nữa, dứt khoát cười ha hả đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ mơ màng nhìn bác sĩ Tom rời đi, rồi xoay người lại nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi trên giường, thấy anh cũng đang nhìn mình bằng vẻ mặt sâu xa thì gương mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cái quái gì thế?
Hai người bọn họ đã thần bí nói gì thế?
Thấy Tư Mộ Hàn nhìn mình đầy ẩn ý, Nguyễn Tri Hạ còn tưởng lúc nãy mình tắm không rửa sạch mặt, vội vàng đưa tay lên sờ gương mặt nhỏ nhắn mịn màng của mình.
Nhưng cô không có cảm thấy có thứ gì cả, lại nhất thời khó hiểu nhìn Tư Mộ Hàn rồi hỏi: "Sao thế? Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của người phụ nữ, Tư Mộ Hàn khẽ cười vẫy tay với cô: "Em tới đây."
Nguyễn Tri Hạ ngại ngùng bước tới, nắm lấy tay anh, cô hơi oán trách nhìn anh hỏi: "Gì thế?"
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ vươn tay kéo cô về phía giường, rồi ôm chặt nửa người của cô vào lòng.
Ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, anh khàn giọng hỏi: "Em mới đi tắm à?"
Nguyễn Tri Hạ đáp: "Chẳng phải anh chê trên người em có mùi à?"
Tư Mộ Hàn mím môi cười, nói nhỏ vào tai cô: "Anh chỉ hỏi em mấy ngày rồi chưa tắm thôi, chứ đâu có chê trên người em có mùi."
Nguyễn Tri Hạ nhất thời ngẩn người, bất mãn vùng vẫy như thể đã nổi cáu rồi.
"Anh buông em ra!"
Người đàn ông này đúng là.
Anh không chê bai cô mà lại nói những lời khiến người khác hiểu lầm.
"Em đừng nhúc nhích."