Tư Thiên Dật vẫn ôm chặt Tư Gia Lạc trong lồng ngực, một tay ông ta vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé, miệng nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng:
“Lạc nhi, gần đây có thấy cơ thể tốt hơn chút nào không?”
Tư Gia Lạc gật đầu nói với giọng non nớt: “Dạ tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chú Thiên Dật đã quan tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Tư Thiên Dật thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói.
Nhìn tương tác giữa Tư Thiên Dật và Tư Gia Lạc, Thư Mạn kinh ngạc mở to mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc đứa nhỏ này là ai.
Vậy mà lại có thể thân thiết với kẻ điên như Tư Thiên Dật.
“Lạc nhi, lại đây, gặp thím của cháu đi này.”
Tư Thiên Dật sờ sờ đầu Tư Gia Lạc, sau đó bế cậu bé đặt trên đùi, mắt nhìn về phía Thư Mạn.
Đây là lần đầu tiên Tư Gia Lạc nhìn thấy Thư Mạn, cậu bé cảm thấy bà ấy trông thật xinh đẹp, đem lại cho cậu bé cảm giác của một người mẹ.
Cậu bé thực sự thích bà ấy.
Cậu bé gọi một tiếng ngọt ngào: “Chào thím.”
Thư Mạn nhìn đứa trẻ đáng yêu với làn da mềm mại trắng nõn Tư Gia Lạc, cảm thấy trái tim mình đã bị giọng nói của cậu bé làm cho rung động.
Bà ấy lập tức đáp lại theo bản năng: “A, ngoan quá.”
Có điều, lời nói vừa buột khỏi miệng, khuôn mặt bà ấy lập tức cứng đờ.
Tư Gia Lạc thấy Thư Mạn có vẻ không thích cậu bé, thất vọng nhìn về phía Tư Thiên Dật, cậu bé hỏi với điệu bộ không vui:
“Chú Thiên Dật ơi, có phải thím không thích cháu đúng không ạ?”
Tư Thiên Dật nhìn nét mặt cứng đờ của Thư Mạn, rồi lại quay qua nhìn vẻ mặt mất mát của Tư Gia Lạc, ông ta lắc đầu, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
“Làm gì có chuyện đó chứ? Lạc nhi đáng yêu thế này cơ mà, ai mà không thích cháu cho được.”
Tư Gia Lạc nghe xong mấy lời của Tư Thiên Dật, lúc ấy cậu bé mới ngẩng gương mặt tươi cười lên, chủ động nhìn Thư Mạn cười để lộ tám chiếc răng trắng sáng, hì hì nói:
“Thím ơi, thím đừng ghét Lạc nhi được không, Lạc nhi hát cho thím nghe nha.”
Dứt lời, Tư Gia Lạc lập tức cất giọng hát, hát ca khúc sở trường của cậu bé.
“Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, đứa trẻ có mẹ bên cạnh được ví như bảo bối, được mẹ ôm vào lòng, hạnh phúc không gì sánh được…”
Hốc mắt Thư Mạn dần đỏ lên theo tiếng hát của Tư Gia Lạc.
Chỉ một bài hát đã đủ khơi dậy nỗi đau chìm sâu trong lòng bà ấy, bà ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Tư Gia Lạc, như thể khi nhìn cậu bé, bà ấy lại nhớ đến người nào đó.
Nước mắt bà ấy đã không nghe theo sự khống chế mà tuôn trào ra bên ngoài, bà ấy nhớ tới đứa con chết non kia của mình, bà ấy nhớ tới Tiểu Hàn…
Tư Gia Lạc thấy Thư Mạn khóc khi nghe bài hát của mình, cậu bé lập tức dừng tiếng hát.
“Thím ơi thím, thím đừng khóc mà.”
Tư Gia Lạc tay chân luống cuống muốn giúp Thư Mạn lau nước mắt.
Tư Thiên Dật thấy Thư Mạn nước mắt rơi đầy mặt khi nhìn thấy Tư Gia Lạc, trong ánh mắt ông ta tràn ngập sự thống khổ.
Như thể là lâm vào một vực sâu bi thương tuyệt vọng, rồi không thể tự thoát ra được.
Ánh mắt ông ta trầm xuống, ông ta đặt Tư Gia Lạc đang gói gọn trong lồng ngực mình xuống, sau đó kêu người hầu dẫn cậu bé đi ăn gì đó.
Tư Gia Lạc đi rồi, Thư Mạn ngồi trên xe lăn, khóc rống lên thành tiếng.
“Tư Thiên Dật, rốt cuộc ông còn muốn tra tấn tôi tới khi nào nữa?”
Bà ấy nhìn Tư Thiên Dật bằng đôi mắt mông lung đẫm lệ, ánh mắt đầy sự xót xa và đau đớn.
Tư Thiên Dật cúi người tới gần bà ấy, duỗi tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà ấy.
Ông ta trả lời câu hỏi của bà ấy theo cách hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mạn Mạn, em nhìn thấy thằng bé chưa? Em có thấy thằng bé trông giống chúng ta không?”
Thư Mạn không hiểu rõ ông ta nói gì nữa, bà ấy gào rống lên:
“Rốt cuộc ông muốn nói cái gì!”
Cố tình để một đứa trẻ hát bài này cho bà ấy nghe, rốt cuộc là ông ta có ý gì?
Tư Thiên Dật đứng lên, nhìn Thư Mạn đang phẫn nộ trừng mắt với mình, ông ta vòng tay ôm bà ấy vào ngực.
Giọng nói nghẹn ngào trầm thấp của ông ta vang lên: “Mạn Mạn. Đó là con của chúng ta.”
“Là con của anh và em.”
Ông ta nhấn mạnh lại một lần nữa.
Thư Mạn sững sờ ngay tại chỗ, trên má bà ấy vẫn còn vương lại những giọt nước mắt, nhưng giờ phút này lại ngơ ngẩn, không tiếp tục khóc nữa.
Bà ấy chớp chớp mắt, một lúc lâu sau, vẫn chưa thể tiêu hóa được hết lời Tư Thiên Dật vừa nói.
Đứa trẻ vừa nãy, là con của bà ấy và Tư Thiên Dật sao?
Bà ấy có nghe nhầm không?
Đứa bé đó vẫn còn nhỏ như vậy kia mà, sao có thể là do bà ấy sinh được.
Thư Mạn ổn định lại tinh thần, chỉ cảm thấy Tư Thiên Dật điên rồi.
Thậm chí có thể coi đứa trẻ khác là con mình, còn ngang ngược nói là con của ông ta và bà ấy.
“Tư Thiên Dật, ông thèm con đến điên rồi đúng không. Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, sao có thể là con của tôi được!”
“Không, anh không điên. Mạn Mạn, đó chính là con của chúng ta.”
Thư Mạn dùng sức tránh ông ta, không muốn để ông ta tiếp tục ôm mình như vậy nữa, miệng nói: “Đồ tâm thần. Tôi hôn mê suốt nhiều năm trời như vậy, sao có thể sinh con với ông được. Ông buông tôi ra.”
Tư thế này thân mật quá mức, thậm chí bà ấy còn có thể nghe được tiếng tim đập của ông ta.
Tư Thiên Dật buông lỏng bà ấy, sau đó lại giơ tay chạm nhẹ hai má bà ấy, đôi mắt sâu hút thâm tình như đại dương mênh mông, như thể muốn hút bà ấy vào bên trong.
“Mạn Mạn, đó là mang thai hộ. Anh đã mượn bụng Đinh Kha để sinh ra con của anh và em.”
Ông ta nghiêm túc giải thích.
Thư Mạn ngẩn ra một lúc, thật lâu sau, bà ấy định thần lại rồi nhìn Tư Thiên Dật bằng nét mặt khiếp sợ và phẫn nộ.
“Ông nói ông mượn bụng Đinh Kha, để sinh con của tôi và ông?”
Thư Mạn tức đến điên rồi: “Sao ông dám để Đinh Kha mang thai con tôi?”
“Tư Thiên Dật, ông!”
Thư Mạn tức đến nỗi không muốn nói chuyện.
Đời này của bà ấy, ngoài ông ta ra, thì người bà ấy hận nhất chính là Đinh Kha.
Vậy mà Tư Thiên Dật lại dám mượn bụng Đinh Kha để mang thai con của bà ấy, giờ phút này, cảm giác tức giận trào dâng trong lòng bà ấy, nhưng lại không có chỗ để phát tiết.
Sao ông ta phải khiến bà ấy ghê tởm như vậy, sao phải tra tấn bà ấy thế này?
Thư Mạn tức đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, bị ông ta ngông cuồng chiếm hữu, giờ còn giống như bị cầm tù, chưa bao giờ bà ấy cảm thấy sắp không chịu nổi như lúc này.
Nhưng giờ khắc này, bà ấy thực sự vô cùng vô cùng nhục nhã.
Đinh Kha hại bà ấy thành ra thế này, nhưng con của bà ấy, lại được sinh ra từ bụng của Đinh Kha, thật trớ trêu làm sao?
“Tư Thiên Dật, sao ông phải khiến tôi nhục nhã như thế? Ông chọn ai mang thai hộ không được, hà cớ gì lại chọn Đinh Kha hả?”
Thư Mạn nhìn Tư Thiên Dật với vẻ mặt căm tức sắp không chịu nổi nữa rồi, giờ phút này bà ấy cảm thấy tôn nghiêm của mình đang bị người ta giẫm đạp trên đất.
Tư Thiên Dật nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Thư Mạn, nét mặt tỉnh bơ, xoa xoa khuôn mặt bà ấy, không vội không giận nói:
“Mạn Mạn, sao anh lại làm nhục em chứ. Anh yêu em như vậy, sao có thể gây tổn thương cho em được.”
Ông ta lại nhìn bà ấy bằng ánh mắt thâm tình, ánh mắt dịu dàng như là có nước tràn vào.
“Anh biết em hận Đinh Kha, anh cũng hận bà ta, nếu không phải tại bà ta, em cũng sẽ không rơi vào hôn mê suốt mười mấy năm.”
“Vì vậy, thời điểm biết bà ta phải sinh con trong ống nghiệm, anh đã nghĩ tới một cách thức trả thù cực diệu, đó là mượn bụng bà ta để sinh cho anh và em một đứa con.”
“Mạn Mạn, em ngẫm lại thử xem, nếu Đinh Kha biết, bà ta cực khổ mang thai gần mười tháng, suýt nữa khó sinh, liều mạng sinh một đứa trẻ, lại là con của em, em nghĩ xem bà ta có tức đến phát điên không?”
“Mạn Mạn, anh sẽ không buông tha những người từng gây thương tổn cho em.”
Thư Mạn nhìn Tư Thiên Dật bằng ánh mắt không thể tin được, bà ấy hoàn toàn không ngờ ông ta lại có suy nghĩ kiểu này.
Ông ta thật sự quá đáng sợ.
Mặc dù theo như lời ông ta nói, làm vậy sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, làm vậy sẽ khiến người ta có cảm giác được giải hận, nhưng chung quy bà ấy vẫn không thể gật đầu tán thành ý tưởng này của ông ta.
Ông ta quá điên cuồng.
Ông ta là người điên.
Thư Mạn trầm mặc trong giây lát, sau đó mới có thể hỏi ông ta với điệu bộ khó tin nổi.
“Thằng bé thật sự là con tôi sao?”
Ngoài đứa trẻ chết non kia, ngoài Tiểu Hàn ra, bà ấy vẫn còn một đứa con nữa?
Thư Mạn thật sự không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
“Đương nhiên.”
Tư Thiên Dật nói không chút gian dối.
Thư Mạn nhắm mắt, không nói gì nữa.
Bà ấy cần ở một mình một lúc, chuyện này tới quá đột ngột, khiến bà ấy chịu không nổi.