Khóa cửa lại, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Người đàn ông này...
Nguyễn Tri Hạ nhìn trần nhà không nói nên lời, để người đàn ông tùy tiện di chuyển trên giường.
Ngay khi Tư Mộ Hàn chuẩn bị bắt đầu bữa trưa ngon lành của mình, rầm một tiếng, cánh cửa căn phòng đột ngột bị đá vào.
Từ ngoài cửa, giọng nói bực tức của Mặc Thâm truyền đến: "Tư Mộ Hàn, mở cửa!"
Tư Mộ Hàn chết tiệt này, anh ta mới vừa đi không bao lâu, thế mà lại kéo Hạ Hạ vào phòng, còn khóa trái cửa lại.
Không cần nghĩ cũng biết hiện tại bọn họ đang làm gì bên trong.
Mặc Thâm nghĩ đến chuyện hai người có thể làm, đỉnh đầu như muốn bốc khói.
Tại sao anh ta lại nhiều chuyện bảo Bạch Tuyền cứu anh chứ?
Còn Hạ Hạ, sao có thể không thận trọng như vậy chứ?
Cô đã ly hôn với Tư Mộ Hàn, thế mà còn để Tư Mộ Hàn làm càn, cô có bị ngốc không thể?
Nguyễn Tri Hạ sợ tới mức vội vàng ngồi dậy khỏi giường, vừa kéo cái áo bị Tư Mộ Hàn cởi ra vừa thẹn quá hóa giận trừng mắt với Tư Mộ Hàn.
"Em đã nói là đừng mà, bây giờ thì hay rồi!"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô không có mặt mũi nào để ra ngoài gặp gỡ mọi người nữa.
Tư Mộ Hàn chui ra khỏi chăn bông, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ thù địch ảm đạm.
Anh sắp bắt đầu bữa ăn, kết quả bữa ăn lại là như vậy à?
Chết tiệt!
"Mở cửa! Đừng tưởng rằng tôi không biết các người ở bên trong làm gì! Nếu không mở cửa, tôi sẽ đạp cửa đi vào!"
Ngoài cửa, tiếng ồn ào của Mặc Thâm không ngừng vang lên.
Bên trong cửa, Nguyễn Tri Hạ đang vội vàng cài cúc quần áo, giọng của Mặc Thâm càng lúc càng lớn, Nguyễn Tri Hạ hoảng sợ, đến nỗi cài nhầm cúc áo.
Tư Mộ Hàn nhìn bộ dạng của Nguyễn Tri Hạ, khiến tim anh càng thêm ngứa ngáy, yết hầu bất giác cuộn lên lăn xuống.
Ý nghĩ vốn dĩ muốn dừng lại ở đây coi như bị ném lên mây trong giây tiếp theo, anh trực tiếp nghiêng người ấn cô xuống.
Nguyễn Tri Hạ đang hạ mắt định cài lại cúc áo của mình, nhưng bỗng một bóng đen ập đến, cô đã bị người đàn ông đè mạnh lên giường.
Vất vả lắm mới cài được cúc áo, người đàn ông này lại kéo chúng ra, những chiếc cúc áo trong suốt đột nhiên nhảy ra xung quanh như những viên bi.
Nhìn dục vọng sâu thẳm trên khuôn mặt của người đàn ông, trái tim của Nguyễn Tri Hạ lệch một nhịp, có đột nhiên đưa tay ra trước ngực anh.
Giọng nói run run: "Anh... anh làm gì vậy?"
"Làm gì?"
Khóe môi Tư Mộ Hàn cong lên, tà ác nhìn cô: "Em nói xem?"
Cô nói...
Cô nói cái gì chứ!
Người đàn ông này hơi quá tùy tiện rồi.
Không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy sao?
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, đặt tay lên ngực ngăn anh lộn xộn: "... Tư Mộ Hàn, đừng lộn xộn ...!"
Chưa kịp nói hết lời, cô đã bị người đàn ông hôn lên môi, những lời còn lại đều bị nuốt xuống.
"Um..."
Nguyễn Tri Hạ trợn to hai mắt không thể tin được, vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt trong ngực.
Anh hôn cô thật sâu và dây dưa với cô, như thể không cho cô cơ hội để thở.
Nguyễn Tri Hạ vừa chịu đựng nụ hôn của người đàn ông, vừa sợ rằng cánh cửa sẽ thực sự bị Mặc Thâm đá tung.
Trong lúc sợ hãi, cô chìm vào nụ hôn sâu của người đàn ông.
Dần dần, ý thức của cô trở nên mờ nhạt.
Cô chỉ cảm thấy mình như rơi vào một hồ nước nóng, không khỏi hả miệng thở dốc.
Nhưng miệng cô đã bị nụ hôn rực lửa chặn lại, khiến cô như bị cuốn vào một cơn bão dữ dội, ý thức của cô dần trở nên mờ mịt.
Ngay khi cô cảm thấy tất cả sức lực của mình đang bị rút đi, rầm một tiếng, một thứ gì đó như đã rơi xuống.
Sau đó, cuối cùng cô đã được tự do.
Tư Mộ Hàn nhìn cánh cửa phòng bị đả sập, vô thức đưa tay ra và quấn chăn cho Nguyễn Tri Hạ.
Đồng thời, anh nhướng mắt nhìn Mặc Thẩm đang đứng ở cửa, dùng vẻ mặt u ám nhìn anh ta, đôi mắt híp khẽ nheo lại.
Trên không trung lập tức có một cỗ khí tức gió tanh mưa máu.
Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường, toàn thân bị người đàn ông đắp chăn bông kín, chỉ để lộ đầu.
Cô khẽ quay đầu lại, nhìn một tấm cửa rơi xuống dưới tấm rèm trắng một cách đáng thương, đầu cô lại bắt đầu đau.
Tên Mặc Thâm này... cũng quá bạo lực rồi.
Thế mà lại đá tung cánh cửa ra.
Tư Mộ Hàn không ngờ Mặc Thâm thật sự đạp cửa chạy vào.
Anh đã bị chọc giận.
Anh xuống giường, nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất lên, còn không cài cúc áo, vênh váo bước ra ngoài.
Mặc Thâm đứng ở cửa, nhìn chiếc giường che hở bằng rèm trắng hơi phồng lên, không khó đoán người nằm trong đó chính là Nguyễn Tri Hạ.
Nhìn Tư Mộ Hàn khoác chiếc áo bệnh viện màu xanh lam, đang đi về phía mình với vẻ mặt u ám, chiếc quần dài buông thông quanh eo.
Hai chiếc dây buộc quần lúc này đã được nới lỏng ra.
Tư Mộ Hàn trừng mắt nhìn Mặc Thâm, dục vọng và sự bất mãn trong mắt lộ ra trước mặt Mặc Thâm không chút che giấu.
Anh bước tới và đẩy Mặc Thâm ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó nhìn về phía Mặc Thâm đang đứng ở bên kia cánh cửa, câu cánh môi lên, đáy mắt có chút lạnh lùng.
“Không thể tin được anh Mặc lại có sở thích nhìn trộm vợ chồng người khác đấy."
Nghe thấy những lời khiêu khích và chế giễu của Tư Mộ Hàn, ánh mắt Mặc Thâm lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Vợ chồng?"
Anh ta không chịu thua: "Nếu tôi nhớ không lầm, cậu và Hạ Hạ đã ly hôn rồi!"
"Vậy thì sao?"
Tư Mộ Hàn hờ hững vuốt ve tóc mái trước trán, nhìn Mặc Thêm một cách lười biếng và kiêu ngạo.
"Ly hôn rồi nhưng cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, tôi ngủ với người phụ nữ của tôi, anh là cái thá gì!"
"Huống chi, tôi và Hạ Hạ sẽ sớm tái hôn thôi."
Anh xua tay, ánh mắt kiêu ngạo, lộ ra vẻ giễu cợt sâu sắc: "Anh, bị mát ở đâu, bị ngốc chỗ nào à!"
Mặc Thâm đã phát cáu vì những lời nói của Tư Mộ Hàn, nhưng anh ta không thể phủ nhận bất cứ điều gì.
Nhưng khi Tư Mộ Hàn nói rằng anh sắp tái hôn với Nguyễn Tri Hạ, anh ta lại thản nhiên cười: "Tái hôn?"
Mặc Thâm như nghe được một chuyện buồn cười, châm chọc nói: "Hóa ra cậu còn chưa biết."
Tư Mộ Hàn hai tay ôm ngực, khinh thường nhìn Mặc Thâm: "Tôi cần biết cái gì?"
"Đương nhiên là thỏa thuận giữa tôi và Hạ Hạ."
Mặc Thâm nhìn Tư Mộ Hàn đầy ẩn ý, cố ý nói mơ hồ.
"Anh và Hạ Hạ có thỏa thuận gì? Đừng tưởng rằng Hạ Hạ hứa cho anh theo đuổi, là anh có thể khiến cô ấy yêu anh."
"Mặc Thâm, tốt hơn là anh nên tự giác một chút. Nếu như muốn cướp người phụ nữ của tôi, trước tiên anh nên trở về soi gương đi."
Tư Mộ Hàn nhướng mày, buồn cười nhìn Mặc Thâm, không để tâm những lời anh ta nói.