Tuy rằng trên đời này, tuyệt đối không có ai rời xa ai sẽ không sống nổi.
Nhưng cô thích cái cách mà Tư Mộ Hàn cần cô tuyệt đối như thế, điều đó khiến cô cảm thấy mình được yêu một cách sâu sắc.
Cô rúc vào vòng tay của người đàn ông với nụ cười trên môi, hạnh phúc như một cô gái mới lớn ngốc nghếch.
Tư Mộ Hàn cúi xuống, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ nhỏ, nhìn nụ cười ngọt ngào đáng yêu của cô, anh bèn cúi đầu xuống.
Nguyễn Tri Hạ nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông tiến tới gần, cũng phối hợp nhắm mắt lại.
Ngay khi hai đôi môi sắp đặt vào nhau, điện thoại của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên.
Thật mất hứng, Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt và cúi đầu xuống, trong khi Tư Mộ Hàn tỏ vẻ không hài lòng.
Tư Mộ Hàn vẫn giữ nguyên tư thế ôm Nguyễn Tri Hạ như thế, một tay lấy điện thoại trong túi ra, trả lời.
Nguyễn Tri Hạ không biết bên kia nói gì, chỉ thấy khuôn mặt của Tư Mộ Hàn lập tức tối sầm lại, như thể sắp chảy thành nước.
“Trông chừng người cho kỹ vào, tôi sẽ về ngay.”
Tư Mộ Hàn hạ giọng trầm đến cực điểm, sau đó cúp điện thoại, nhìn Nguyễn Tri Hạ nói với vẻ áy náy:
“Tiểu Hạ, Tiểu Nhã đã xảy ra chuyện, anh phải về ngay.”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ đoán rằng Đường Thanh Nhã đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không sắc mặt của Tư Mộ Hàn sẽ không khó coi như vậy.
Cô hiểu anh, đương nhiên cô cũng không ngăn cản anh.
Cô gật đầu, nắm lấy cổ tay anh, rồi siết chặt các ngón tay anh.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về đi.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Được.”
Cả hai vội vã trở lại Vịnh Kim Sa.
Vừa bước vào phòng khách, họ đã nghe thấy tiếng bôm bốp từ trên lầu truyền đến.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Tư Mộ Hàn, trong khi Tư Mộ Hàn vẫn sải bước lên tầng hai.
Trong phòng dành cho khách ở trên tầng hai là nơi Đường Thanh Nhã sống, tất cả người giúp việc đều bị đuổi ra ngoài.
Đường Thanh Nhã đi chân trần, đứng trên mặt đất, cầm một cái bình trong tay, đập vào người giúp việc.
“Ra ngoài, cút ra ngoài, mấy người đều là người xấu, cút hết ra ngoài cho tôi.”
Cô ta vừa đập phá vừa gào lên.
“Mấy người đều là người xấu, tôi cần anh Mộ Hàn.”
“Anh Mộ Hàn, anh đang ở đâu, Tiểu Nhã sợ lắm, anh mau tới cứu Tiểu Nhã được không?”
“Người xấu! Cút đi!”
Đường Thanh Nhã nói một cách điên cuồng, lúc thì lẩm bẩm, lúc thì trừng mắt nhìn người giúp việc ngoài cửa.
Khi thì lại chạy loanh quanh trong phòng, như thể tìm kiếm thứ gì đó để bảo vệ mình.
Lúc Tư Mộ Hàn đi tới, Đường Thanh Nhã đang cầm trên tay một chiếc bình cao gần một mét, cô ta vẫn liên tục lẩm bẩm những câu như người xấu, tránh ra, anh Mộ Hàn, cứu em.
Nhìn thấy Đường Thanh Nhã trong trạng thái điên cuồng như vậy, lông mày Tư Mộ Hàn lập tức nhíu chặt.
Anh đẩy người giúp việc qua một bên rồi một mình đi về phía Đường Thanh Nhã.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi tới, người giúp việc lâu năm ở bên cạnh vội vàng đưa tay ra ngăn cản, chân thành nói;
“Cậu chủ, đừng qua đó, cô ta sẽ làm cậu bị thương đấy.”
Tư Mộ Hàn kéo tay người giúp việc lâu năm ra: “Không sao.”
Anh tiếp tục đi về phía Đường Thanh Nhã.
Khi Nguyễn Tri Hạ đi lên, tình cờ nghe thấy những lời của Tư Mộ Hàn, và ngay lập tức nhìn thấy anh đi đến trước mặt Đường Thanh Nhã đang điên điên khùng khùng.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Đường Thanh Nhã bị bệnh, cô cũng không biết cô ta đang giả bộ hay là thật.
Nói chung, rất đáng sợ.
Vẻ mặt của cô ta rất dữ tợn, trên khuôn mặt vốn không có tí thịt nào, giờ trông giống như một xác ướp, thật là kinh hãi.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã đến gần Đường Thanh Nhã, Nguyễn Tri Hạ không khỏi lo lắng, cô sợ Đường Thanh Nhã sẽ làm tổn thương Tư Mộ Hàn. Tuy nhiên, rõ ràng là cô đã nghĩ quá nhiều.
Bởi vì khoảnh khắc Đường Thanh Nhã nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cô ta đã vứt bỏ chiếc bình trên tay và nhào vào vòng tay của anh.
Cô ta khóc to lên: “Anh Mộ Hàn, sao giờ anh mới đến, em sợ lắm, bọn họ đều là người xấu, đều muốn hại em!”
Tư Mộ Hàn cúi xuống nhìn Đường Thanh Nhã, ôm chặt lấy cô ta. Đường Thanh Nhã đang khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể của anh run lên.
Cảm giác áy náy trong lòng Tư Mộ Hàn lại sâu sắc hơn.
Cô ta trong ấn tượng của anh nào có thế này.
Đã gầy, lúc này trông càng gầy hơn, chỉ còn da bọc xương.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, như muốn trấn an một chú cún con đang cuống cuồng.
“Tiểu Nhã, không sao, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa đâu.”
Tư Mộ Hàn cố tình nói rất nhẹ nhàng, vì anh sợ sẽ vô tình kích thích Đường Thanh Nhã.
Nhìn người đàn ông của mình ôm ấp người phụ nữ khác trước mặt, dỗ dành nhẹ nhàng và kiên nhẫn, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ vô cùng phức tạp.
Cô biết lúc này không phải là lúc ghen tuông, mà chỉ là cô không kiềm chế được tâm trạng, giống như ăn phải khổ qua, thật sự rất khó chịu.
Cô càng nhìn càng khó chịu, chỉ đành cúi mặt xuống, tránh nhìn vào hai người.
Bên này, Đường Thanh Nhã ngẩng đầu khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt hoảng hốt.
“Anh Mộ Hàn, em đã thấy anh ta, em thấy kẻ đó đến, anh ta ở ngay bên cạnh em, anh ta muốn bắt em, anh ta muốn giết em!”
Cô ta kinh hoàng trợn mắt, khuôn mặt đầy nỗi sợ hãi và hung dữ.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không biết người cô ta đang nói đến là ai.
Anh chưa kịp mở miệng, Đường Thanh Nhã bất ngờ rút lui khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Sau đó chỉ thấy cô ta đưa tay lên, chà xát mạnh vào vùng da lộ ra ngoài, miệng thì thào.
“Bẩn quá, bẩn quá, anh Mộ Hàn, em thật là bẩn.”
Tư Mộ Hàn thấy Đường Thanh Nhã chà xát vào cánh tay và cổ của mình, giống như muốn chà rách da của cô ta, anh vội vàng đưa tay ra giữ lấy tay cô ta lại.
“Đủ rồi, Tiểu Nhã.”
Đường Thanh Nhã hất tay Tư Mộ Hàn ra, vẫn tiếp tục chà xát mạnh vào mu bàn tay và cổ mình, nước mắt không ngừng rơi.
“Tại sao không lau đi được, tại sao vẫn bẩn như vậy, anh Mộ Hàn, em không bao giờ sạch được nữa, em không còn là Tiểu Nhã xinh đẹp trong tâm trí anh nữa.”
Cô ta tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã chà xát da trên mu bàn tay và cổ của cô ta từ phía sau Tư Mộ Hàn, chà đến nỗi sắp chảy máu tới nơi.
Cô chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ.
Mặc dù cô không thích Đường Thanh Nhã, nhưng nhìn thấy cô ta đau đớn như vậy, trong lòng cô bỗng dâng lên một sự đồng cảm và thương hại khôn tả.
Tư Mộ Hàn đè bàn tay của Đường Thanh Nhã lại: “Tiểu Nhã, đừng chà nữa.”
Đôi mắt đỏ vằn của Đường Thanh Nhã đầy đau khổ, cô ta khó chịu gào lên.
“Giết em đi, anh Mộ Hàn, cầu xin anh hãy giết em đi. Em không muốn nhìn thấy tên đàn ông đó nữa, em không muốn lại bị anh ta bắt về, anh hãy để em chết đi.”
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã như vậy, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, khó chịu đến mức không thở nổi.
Anh nháy mắt với bác sĩ bên cạnh.